Thục Nữ Nghịch Lửa

Chương 7

Chương 7
Ánh mặt trời xuyên qua tấm thủy tinh đặc chế, giảm thấp nhiệt độ nóng bỏng nhưng vẫn chiếu một tia ánh sáng vào phòng. Trong phòng ngủ, nhiệt độ vừa phải mà thoải mái, chẳng qua là đắp một chăn mỏng liền đủ sưởi ấm. Tòa nhà “Tập đoàn Thái Vĩ” bắt đầu công việc bận rộn ngày qua ngày, đông đảo nhân viên tiến vào trong đại sảnh, vì đây là nơi các tin tức tài chính quốc gia trao đổi lẫn nhau.

Phòng ngủ có thiết bị cách âm thật tốt, ngăn cản tất cả tiếng ồn ào nhịp sống của ngày mới, chỉ có tiếng hít thở vững vàng vang lên.

Một hơi thở xa lạ khiến Mật Nhi chậm rãi tỉnh lại. Mùi hương kia hết sức xa lạ, cô chưa bao giờ ngửi qua, giống như là cô đang tựa vào trên người kia mà ngủ say, cả đêm nghe tiếng tim đập của anh.

Ánh mắt của cô vẫn đóng chặt như cũ. Không mở hai mắt ra nhưng trực giác cho cô biết. Cô chỉ cảm thấy mệt quá, toàn thân bủn rủn vô lực, tất cả hơi sức cũng bị nghiền ép sạch, cô thậm chí không có hơi sức mở mắt.

Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Đầu óc của cô rối loạn tới cực điểm, rất nhiều đoạn kí ức ngắn thoáng qua, mà thân thể mệt mỏi cùng với cảm giác kỳ quái lại khiến cô không cách nào tập trung tinh thần. Cô nhẹ nhàng di động ngón tay, lại phát hiện dưới bàn tay mình đυ.ng chạm phải da thịt ấm áp trơn nhẵn.

Chẳng qua, đó không phải là da của cô.

Có người khác đang ở trên giường của cô, hơn nữa dùng mùi hương để phán đoán, đó là một —— gã đàn ông!

Sao cô lại ngủ chung giường với một người đàn ông? Sự thật này khiến cô sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại, trí nhớ trước khi hôn mê vào thời khắc này toàn bộ trở lại trong đầu.

Mật Nhi chấn kinh nhảy lên, cũng không quản toàn thân đau nhức, luống cuống tay chân té xuống giường. Khi té xuống giường, cô lanh tay lẹ mắt kéo chăn mỏng xuống che giấu thân thể mềm mại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.

Hầu như là cô vừa có động tác Lôi Đình cũng đã tỉnh. Tròng mắt sắc bén mở ra nhìn cô tái mặt té xuống giường, đôi tay còn nắm thật chặt chăn mỏng, đem thân thể hoàn mỹ che dấu. Chăn mỏng bao phủ toàn bộ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chưa tỉnh lại hết.

“Bây giờ mới che lại không phải quá trễ rồi sao?” Anh chậm rãi hỏi, chống thân thể to lớn cao ngạo trên giường. Bởi vì chăn mỏng bị cô lấy đi nên bây giờ thân thể anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường rộng lớn không mảnh vải che lấp, thân hình ngăm đen cao lớn tráng kiện tràn đầy vết thương, nhìn có chút dọa người.

Ra giường, còn sót lại vết máu khô khốc, cực kỳ bắt mắt.

Tối hôm qua, khi phát hiện cô là xử nữ, anh cũng có khϊếp sợ nhưng phản ứng của cô nhiệt tình cũng không giống phản ứng của xử nữ. Huống chi qua lại giữa chốn phồn hoa nhiều năm, thân là danh hoa gái rượu, sao có thể trong trắng được? Anh suy nghĩ một chút, có một khả năng đó là cô ta “vá màиɠ ŧяiиɧ” dùng để lừa gạt khách.

Nếu như là khả năng khác, cô xác thực chưa từng có người đàn ông nào thì quản lý Trần đã dùng kế sách gì mới mua được cô làm “Quà tặng” .

Anh lơ đễnh với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, ngược lại thật tò mò cô tại sao sau khi tỉnh lại, lại có phản ứng kỳ quái này? Khuôn mặt tái nhợt cùng với hai tròng mắt thật to khϊếp sợ giống như là không cách nào tiếp nhận sự thật hai người triền miên cả đêm. Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi, tối hôm qua cô nhiệt tình ôn thuần như vậy, đáng yêu không chịu được.

“Chúng ta. . . . . .” Mật Nhi nói không ra lời, nắm chặt chăn mỏng, đứng tại chỗ run rẩy. Tối hôm qua cô bị Thẩm Hồng hạ thuốc, những thứ thuốc kia khiến cô mơ mơ màng màng, căn bản không giữ được lí trí.

Hôm nay tỉnh lại, cô lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau cùng Lôi Đình, đêm qua mấy cái mộng cảnh kia làm cô đỏ bừng mặt, chẳng lẽ chuyện thực sự đã xảy ra? Sắc mặt cô tái nhợt, lui về phía sau thì nơi tư mật giữa hai chân còn có chút đau đớn chua xót, nhắc nhở hai người từng thân mật tiếp xúc.

Bóng đen khổng lồ bao phủ cô, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh giống như Chiến thần thời xưa đứng trước mặt. Cô kinh hoảng liên tiếp lui về phía sau lại trốn không thoát lòng bàn tay của anh, đảo mắt liền bị anh kéo vào trong ngực.

“Thế nào?” Anh nhíu mày hỏi, nhấc cằm cô lên, nhìn vào trong mắt cô hoang mang sợ hãi. Anh ôm lấy thân thể của cô trở lại trên giường.

Mật Nhi giùng giằng, hốt hoảng nghĩ muốn tránh thoát ngực anh. Tối hôm qua là một sai lầm, bởi vì những thứ thuốc không biết tên kia cô mới có thể làm ra những chuyện đáng sợ! Cô rất muốn gϊếŧ chết mình, không thể tin được mình lại làm chuyện như vậy! Anh sẽ nghĩ gì về cô? Có cảm thấy cô giống một ả đàn bà vô sỉ hay không?

“Tối hôm qua là sai lầm, không đúng, buông tôi ra.” Cô mềm yếu nói, thân thể đυ.ng chạm vào người phía sau, anh không tự chủ được mà nóng lên.

“Sai lầm? Cô nói hôm qua ư? Là tôi thỏa mãn cô một lần, hay là phá thân cô lần đầu? Hoặc là lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư? Cần tiếp tục mấy lần nữa không?” Lôi Đình nhếch miệng cười lạnh, đùa cợt tiến tới gần khuôn mặt cô, suy đoán cô có lẽ đang chơi kiểu lạt mềm buộc chặt.

Cái loại gái quán rượu này rất là thông minh, thủ đoạn tuyệt đối sẽ khiến đàn ông cảm thấy mê đắm. Anh quyết định chơi tiếp cùng cô, nếu như cô muốn giả trang thành người vô tội đáng thương cũng được, chẳng qua là anh không có ý định thả cô. Cho dù trời đã sáng cô vẫn bị anh độc chiếm trong ngực.

“Không, xin anh đừng nói nữa.” trải qua rung động, Mật Nhi không cách nào nghe tiếp được. Mặc dù tối hôm qua cô thần trí mơ hồ nhưng đối với chuyện đã phát sinh vẫn nhớ rất rõ.

Mật Nhi giùng giằng, lại tránh không thoát ngực của anh. Cho dù dược hiệu sau khi trời sáng thối lui, cô vẫn bị anh độc chiếm trong ngực, vẫn không tự chủ được nghênh hợp với anh. Đêm qua cô có thể quy tội cho Thẩm Hồng vì hạ thuốc nhưng khi trời sáng cô vẫn không cách nào phản kháng anh được sao?

“Lôi tiên sinh, tôi có thể giải thích. . . . . . Á—” Mật Nhi cuống quít nói.

Tối hôm qua cô là cô gái mới biết mùi đời, thế nên không thể chống lại động tác phong lưu của anh?

“Mật Nhi, bây giờ nói cái gì cũng đều quá muộn, đừng đùa giỡn nữa, những trò chơi kia sẽ làm tôi chán ghét.” Anh không kiên nhẫn nói, đồng thời ra tay kéo chăn mỏng trên người cô “Cô phải biết rằng thứ tôi muốn vô cùng đơn giản, những trò chơi kia không có tác dụng với tôi.”

“Không. . . . . .” Mật Nhi gấp đến độ sắp khóc lên, đầu của cô hỗn loạn. Mặc dù dược hiệu thối lui nhưng anh “Công kích” khiến cô cơ hồ lại lâm vào trong tìиɧ ɖu͙©, không thể tự kềm chế.

Cô vô lực tranh đoạt chăn mỏng cùng anh, cuối cùng vẫn là mất đi thứ che đậy cuối cùng. Thân thể không tỳ vết xuất hiện trong tầm mắt anh, da thịt trắng như tuyết trải rộng dấu vết đêm qua.

“Xin anh, tôi. . . . . .” Cô nức nở, muốn khóc lên. Trong đầu nhớ lại đêm qua cô vẫn một mực khẩn cầu anh, chẳng qua là khẩn cầu hôm nay cùng tối hôm qua khác nhau một trời một vực “Đừng như vậy, tôi không có kinh nghiệm, tôi là xử nữ.” Cô cầu khẩn, mong anh sẽ dừng tay.

Mà Lôi Đình chẳng qua là nhếch mày, mắt từ trên cao nhìn xuống “Mật Nhi xinh đẹp, tôi biết rõ cô là xử nữ, là tôi phá thân cô, khiến cô trở thành phụ nữ.” Anh cúi đầu hôn cổ cô, cảm giác được cô run rẩy kịch liệt, trong ánh mắt hết sức hốt hoảng, giống như là sắp bị làm nhục vậy.

“Lôi tiên sinh. . . . . .” Cô cắn môi, trong lòng sợ hãi.

“Lôi Đình.” Anh nói lại “Tôi nghĩ chúng ta đã đủ quen thuộc lẫn nhau, không cần phải dùng cái loại xưng hô lạnh nhạt như thế.”

Cô nhắm thật chặt hai mắt, không dám nhìn vẻ mặt anh. Cô nhất thời không cách nào tiếp nhận mình đã mất đi tấm trinh tiết đã giữ nhìn bao năm. Ngay cả người đoạt đi trinh tiết của cô, là Lôi Đình mà cô hâm mộ nhưng trong một đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn cô có thể tiếp nhận hết sao?

Mặc dù làm việc nhiều năm trong chốn rượu hoa nhưng cô vẫn giữ mình trong sạch. Bản tính dịu dàng xấu hổ khiến cô cách xa đủ loại tình yêu nam nữ, mà bây giờ tất cả đột nhiên thay đổi. Cô bị anh phá thân, không thể nghi ngờ anh là người thầy ưu tú nhất, dạy cô tất cả những gì cô chưa trải qua.

Anh hôn cổ của cô, một tay nắm lấy đẫy đà trước ngực, xoa lấy, khẽ vuốt ve, dưới ánh mặt trời, da thịt cô càng thêm trắng muốt xinh đẹp.

“Lôi tiên sinh, anh nhất định phải nghe tôi giải thích.” Mật Nhi thử dùng hi vọng cuối cùng, mơ hồ biết nếu không giải thích thì không có cơ hội nào nữa.

Cô biết trinh tiết đã mất thì không thể nào khôi phục lại nhưng cô nhất định phải giải thích với anh. Nói cho anh biết mình bị người khác hạ thuốc. Cô không cách nào nhịn được khi để anh nghĩ mình là hàng hóa, triền miên với anh chỉ vì tiền bạc.

Không sai, cô cần tiền nhưng không nguyện ý vì tiền mà bán thân thể.

Mật Nhi thất kinh, không biết năng lượng từ đâu tới đột nhiên đẩy anh ra, lật người bấu víu lấy mép giường, dùng sức ôm chặt gối, đơn giản chỉ cần không chịu lật người. Cô khờ dại cho rằng như vậy có thể ngăn cản anh xâm phạm.

Đầu tiên là tròng mắt Lôi Đình trầm xuống. Hắn tức giận không chút nào giấu giếm, chẳng qua là nhìn thấy đường cong với phần lưng trơn bóng mà ưu nhã thì nụ cười tà mị khiến khuôn mặt vốn nghiêm khắc của anh trở nên nguy hiểm. Anh cúi người, l*иg ngực to lớn ngăn chận phần lưng của cô, đưa tay vén tóc cô lên, tựa vào bên tai cô nói nhỏ.

“Cô muốn như vậy? Có nhớ không? Tối hôm qua tôi đã dạy cô rồi.”

Mật Nhi trợn to hai mắt, một hồi lâu không thể hiểu anh đang nói những gì. Tối hôm qua anh dạy cô quá nhiều, mỗi một lần hồi tưởng lại đều đủ để cho mặt cô hồng lên vì xấu hổ. Cô đóng chặt mắt, cắn chặt lấy gối mềm mại, càng cưỡng bách mình đừng nghĩ thì những hồi ức kia càng rõ ràng.

Tay của anh, môi của anh, du͙© vọиɠ của anh đều xuôi ngược trên người cô, cả đêm chưa từng dừng lại. . . . . .

※※※

Hoan ái đi qua, trong không khí lưu lại hơi thở của bọn họ.

Mật Nhi run rẩy, thật lâu không cách nào thở bình thường được. Cô thậm chí không có hơi sức di động thân thể chỉ có thể mặc cho Lôi Đình ôm lấy mình, không hề phản kháng mà nằm trên ngực của anh. Khi nước mắt trợt xuống thì cô cũng không còn sức giơ tay lên lau.

Tay của anh đi tới bên cạnh gương mặt cô, lau những giọt nước mắt kia, nhíu mày nhìn nước mắt dính trên tay “Tôi đã nói rất rõ ràng, đừng nghĩ chơi trò chơi gì nữa, những thủ đoạn giả dối đối với người khác thì có hiệu quả nhưng lại vô dụng với tôi. Đừng giả bộ đáng thương, tôi bỏ ra số tiền lớn tuyệt đối sẽ làm cô hài lòng.” Anh trầm giọng nói, cưỡng bách mình đem chuyện tối qua thành một cuộc giao dịch.

Lôi Đình có thói quen dùng sự lạnh lùng để phong bế nội tâm, không cho phép mình tiếp tục quan tâm cô. Anh luôn luôn nguội lạnh, hơn nữa đi đâu cũng một mình, cho dù có quan hệ với người phụ nữ nào cũng chỉ do ham muốn trong chốc lát mà thôi. Cho dù người đó có đẹp cũng không thể khiến anh mất đi lý trí. Duy chỉ có Lãnh Mật Nhi, chẳng những đoạt đi tất cả lực chú ý của anh còn khiến anh giống như một thằng nhóc mới lớn không biết thoả mãn là gì, cả đêm không ngừng muốn cô.