"Tiểu thư, xin hỏi cô biết chủ nhân của điện thoại di động này không? Anh ấy uống say đang trong tiệm chúng ta, gọi thế nào cũng không tỉnh, nên không thể làm gì khác là thông báo cho bạn của anh ấy tới đón."
Bác sĩ Hứa uống say? Cô nhớ bác sĩ Hứa không uống rượu, bởi vì làm bác sĩ cần có đầu óc tỉnh táo, cho nên anh hình như không uống rượu.
Đây không phải là tập đoàn lừa dối chứ?
"Tiểu thư, nơi này của chúng tôi là quán bar không mở qua đêm, hi vọng cô có thể đến một chuyến. Chúng tôi sắp đóng cửa rồi, nếu như không có người đến đón anh ấy, chúng tôi chỉ có thể để anh bên ngoài quán thôi."
Nghe thế, Thẩm Mạt Hinh biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tạm thời bất luận Hứa Vũ Huân đối xử với cô thế nào, mấy năm nay cô được anh trợ giúp không ít, chỉ là nợ nhân tình cô đều chưa trả nổi, sao có thể bỏ mặc anh?
"Xin đợi tôi một chút, tôi lập tức tới."
"Tốt, làm phiền nhanh chút."
Cúp điện thoại, Thẩm Mạt Hinh vội vàng cầm ví da và áo khoác, sợ con trai đột nhiên tỉnh lại không tìm được cô thấy sợ, nên cô để lại tờ giấy đơn giản, vội vàng ra cửa.
Đi tới quầy rượu, quả nhiên thấy Hứa Vũ Huân nằm ở góc trên ghế sa lon, say đến bất tỉnh nhân sự.
"Bác sĩ Hứa, tỉnh."
Gọi một lúc, Hứa Vũ Huân vẫn không trả lời, cô chỉ có thể nhờ phục vụ quán bar giúp gọi xe, giúp cô đưa Hứa Vũ Huân lên xe.
Vậy mà vừa lên tắc xi, Thẩm Mạt Hinh lại gặp phải vấn đề khó khăn, cô không biết nhà Hứa Vũ Huân ở đâu, không thể đưa anh về nhà, nên đưa anh đến đâu? Cuối cùng không thể làm gì hơn là đem Hứa Vũ Huân tới khách sạn.
Đến khách sạn, cô nhờ nhân viên phục vụ giúp một tay, thật vất vả mới sắp xếp tốt cho Hứa Vũ Huân.
"Mạt Hinh. . . . . . Mạt Hinh. . . . . ."
Nhìn Hứa Vũ Huân uống đến say như chết ngã xuống giường còn gọi tên cô, khiến trong lòng Thẩm Mạt Hinh sinh ra cảm giác tội ác.
Nếu như không biết cô, hiện tại anh sẽ không khổ sở như vậy.
Nhưng mặc dù bộ dáng này của Hứa Vũ Huân khiến cô rất khổ sở, nhưng tình yêu và thông cảm bất đồng, lòng cô kiên định với Tề Thiệu Bạch, cô chỉ có thể hi vọng Hứa Vũ Huân sớm quên cô, đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về anh.
Cầm bút lên, cô để lại trên bàn trang điểm một tờ giấy, viết đơn giản ——
“Quên tôi, không cần hành hạ chính mình, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc thuộc về anh.
Thẩm Mạt Hinh.”
Sau đó cô đến quán bar giúp Hứa Vũ Huân thanh toán hóa đơn, ngay sau đó rời khách sạn. (Kate: Cái quán bar là thuộc khách sạn này à???)
Trùng hợp, Trương Lệ Anh thuê phòng ở khách sạn này, lúc Thẩm Mạt Hinh đỡ Hứa Vũ Huân bước vào khách sạn thì thám tử tư của bà thông báo với bà, nói Thẩm Mạt Hinh cùng Hứa Vũ Huân đến khách sạn bà đang ở.
Vì tranh đoạt quyền giám hộ đứa bé, bà dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nắm được điểm yếu của Thẩm Mạt Hinh.
Vì vậy bà theo đuôi Thẩm Mạt Hinh chụp hình làm bằng chứng, lần này người phụ nữ kia tuyệt đối không có phần thắng. (Kate: Bỉ ổi không thể chấp nhận được!!!)
***
Sáng sớm, Thẩm Mạt Hinh tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại xuyên đại dương ngọt ngào.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, không thể tưởng tượng được, rõ ràng ở hai đất nước khác nhau, nhưng có thể qua chat webcam thấy đối phương, khiến khoảng cách xa người thân, người yêu cùng bạn bè, cũng có thể mượn phương thức này giữ liên lạc, tạo thuận lợi không ít.
"Anh nên ngủ nhiều một chút."
"Anh lạ giường." (Kate: Bản convert là quen giường nhưng mình nghĩ dịch là lạ giường hợp lý hơn.)
Anh cố ra vẻ ai oán nói thầm. Cảm giác đột nhiên không thể thích ứng với giường của khách sạn, mà cũng không phải là lạ giường, thật ra là bởi vì bên cạnh khuyết đi một người, có chút cảm giác trống rỗng, cho dù công việc bận rộn mệt mỏi nữa, anh vẫn rời giường từ sáng sớm, không thể ngủ thêm một lát .
Đàn ông thỉnh thoảng sẽ như một đứa con nít, đối với người yêu nũng nịu chút, gia tăng niềm vui với người yêu.
Đạo lý này Thẩm Mạt Hinh hiểu được, cô đem ống kính máy tính nhắm vào giường, cười nói:
"Hiện tại em đã đem giường chuyển phát qua, anh có thể ngủ ngon rồi."
"Ha ha! Giường là có, nhưng còn thiếu mỹ nhân."
Tề Thiệu Bạch nhìn màn hình bên kia cười ha ha.
"Đây là đang ám hiệu với em bây giờ anh gối đầu một mình khó ngủ, muốn tìm một cô gái Nhật Bản sao?"
"Có thể không?"
"Được, tìm rồi thì đừng trở lại nữa."
"Thực vô tình, anh thật sự rất nhớ em. Nằm ở trên giường anh luôn nghĩ, kỳ trăng mật của chúng ta đã đi đâu? Chúng ta có hưởng tuần trăng mật chứ? Địa điểm là nơi nào?"
"Có, chúng ta đi xe máy."
"Thật hay giả?"
"Thật, hơn nữa còn là xe hạng nặng."
"Anh sẽ đi loại xe này sao? Trong nhà hình như không thấy xe hạng nặng."
Xóa bỏ phải hoàn toàn, ngay cả đồ vật có thể gợi lại ký ức của anh cũng không lưu lại, xem ra mẹ anh cố ý không muốn làm cho anh nhớ ra.
Nhận ra sự thật này, lòng cô không khỏi trầm xuống.
Trương Lệ Anh có thành kiến với cô, càng khiến cô cảm thấy lo lắng.
"Sao đột nhiên lại im lặng? Ngủ thϊếp rồi sao?"
Ở màn hình bên kia Tề Thiệu Bạch vì cô im lặng cũng cảm thấy lo lắng.
"Không phải, em đang thay quần áo, sau đó phải ra ngoài đi chợ mua nguyên liệu."
"Không thể mời người ta trực tiếp đưa đến tiệm sao? Em mỗi ngày dậy sớm như vậy, giấc ngủ không đủ rất dễ dàng mệt, nếu có thể, anh sẽ dứt khoát đem cà phê quán đóng cửa không hoạt động nữa, chồng em rất biết kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không để em và tiểu Tề chết đói."
Là chồng trước, nhưng cô không thể nhắc anh, chỉ ở đáy lòng nhắc nhở mình, tương lai vẫn không thể biết trước, chuyện đã từng xảy ra qua, không có nghĩa là sẽ không xảy ra nữa.
Tờ thỏa thuận ly hôn có chữ ký của bọn họ, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Chỉ là thái độ lạc quan nhiệt tình của anh, khiến cô không thể nhẫn tâm dội nước lạnh lên anh.
"Anh nên khẩn trương đi ngủ tiếp đi, khi anh trở về nói cho em biết trước, em sẽ chuẩn bị một vài món ăn anh thích."
"Em biết anh thích ăn cái gì không?"
"Biết."
Làm vợ chồng năm năm, sao có thể chuyện cơ bản nhất cũng không biết? Anh không thể vì mất trí nhớ mà ngay cả sở thích cũng thay đổi.
"Vậy thì quyết định."
"Ừ, quyết định."
Hơi dừng lại, cô nhớ tới tiểu Tề nói với cô...
"Con trai của anh muốn em nói với anh, nó rất yêu ba, còn nói nếu em không truyền đạt, sẽ không để ý tới em một tuần lễ."
Tề Thiệu Bạch nghe được cười ha ha, cảm giác rất vui vẻ, thật ấm áp, có cảm giác vạn sự đầy đủ.
"Giúp anh nói với con trai, anh yêu con, rất yêu, rất yêu."
Cuối cùng, anh lại bổ sung
"Anh cũng rất yêu em, rất yêu, rất yêu."
Có người nói, lời yêu trên khóe môi rất nông cạn, nhưng sau khi mất trí nhớ, anh cảm thấy trong lòng yêu thì phải nói ra cho đối phương biết, để tránh tạo thành tiếc nuối.
"Em Bắc.
Theo dự tính thì mai sẽ hoàn, cơ mà dự tính thôi nhé. Mấy chương cuối gay cấn làm mình edit cũng thấy hồi hộp.
cũng vậy, rất yêu, rất yêu anh."
Chính bởi hiểu rõ anh yêu cô, cho nên dù không có danh phận, cô cũng sẽ không oán anh.
***
Thẩm Mạt Hinh vừa mới đến quán cà phê chuẩn bị công việc, thì có khách tới cửa.
Cô đang nghĩ thời gian mở cửa cho khách hàng còn chưa tới, vừa ngẩng đầu lại thấy người cô vô cùng sợ hãi —— mẹ Tề Thiệu Bạch, Trương Lệ Anh.
Khi cô và Tề Thiệu Bạch sống cùng nhau thì cô cũng biết sớm muộn sẽ gặp lại Trương Lệ Anh, nhưng cô không muốn việc này xảy ra sớm như vậy.