Trong lúc cô đang nhìn anh đến thất thần, Tề Thiệu Bạch tỉnh, cùng cô nhìn nhau không chớp mắt, anh không khỏi cười sảng khoái, hài hước hỏi cô:
"Có phải bị anh mê hoặc không?"
"Đúng vậy."
Cô thản nhiên thừa nhận.
"Thật hỏng bét, cái người này sao thản nhiên vậy, khiến anh lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"Cái gì?"
Anh lật người, đè cô xuống dưới, dùng hành động nói cho cô biết đáp án, môi của anh lần nữa bắt lấy được môi của cô, khởi động làn sóng kí©ɧ ŧìиɧ bằng nụ hôn nóng bỏng.
Cô cũng che giấu tình cảm của mình không chút nào, nhiệt tình đáp lại anh.
Cảm thụ hô hấp của nhau, cùng chung nhịp tim đập, mỗi một chút đều là cảm động.
Anh lấy môi làm công cụ, hạ ấn ký của anh trên người cô, ngông cuồng lại nóng bỏng, khi anh hôn, vuốt ve, cô lần nữa đạt cao triều.
Lần thứ nhất vẫn không thể làm anh thỏa mãn, anh tinh lực tràn đầy khiến cô không dám tin.
Theo yêu cầu của anh, cô thở gấp liên tiếp.
"Hinh. . . . . ."
"Vâng. . . . . ."
Cô mồ hôi đầm đìa, cả người đã vô lực, chỉ có thể hừ nhẹ đáp lại anh.
"Anh yêu em."
"Vâng."
"Anh yêu em."
Mặc kệ quá khứ như thế nào, anh biết người phụ nữ này chính là tâm hồn đồng hành anh tìm đã lâu, anh bá đạo nói:
"Về sau, không cho phép em rời khỏi anh."
"Vâng."
"Nói em đồng ý."
"Em đồng ý."
Cô không phải lại một lần nữa đem cả người cả linh hồn giao cho anh sao? Đã như vậy, cô có thể đi nơi nào đây?
Để chứng minh cô thật lòng, cô nhẹ nhàng kéo anh gần mình, khiến thân thể của hai người càng thêm thân mật. Tề Thiệu Bạch cũng không khiến cô thất vọng, vùi thật sâu vào cô, tuyên cáo cô lần nữa trở thành người phụ nữ của anh.
***
Mặc dù Tề Thiệu Bạch lần nữa đề nghị Thẩm Mạt Hinh mang Thẩm Gia Tề trở lại nhà anh, nhưng Thẩm Mạt Hinh vẫn không dễ dàng đồng ý, cô sợ Trương Lệ Anh lại đột nhiên xuất hiện, nên vẫn rất chịu đựng ở lại căn phòng mình thuê.
Không ép được cô, lại muốn bọn họ sống cùng nhau, Tề Thiệu Bạch không thể làm gì khác hơn là mặt dày vào căn phòng nhỏ của cô, cùng hai mẹ con họ trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Mặc dù không gian phòng nhỏ một chút, nhưng là có người nhà ở cùng, Tề Thiệu Bạch vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Bởi vì anh rốt cuộc không cần ở trong căn nhà vắng ngắt, không cần một mình ăn bữa tối, chỉ có thể đối mặt với công việc hoặc TV, máy vi tính.
Mỗi sáng sớm, Thẩm Mạt Hinh sẽ đi chợ mua thức ăn, sau đó về nhà chuẩn bị bữa sáng, chờ hai ba con rời giường, ăn điểm tâm. Sau đó Tề Thiệu Bạch sẽ phụ trách đưa Tiểu Tề đi học rồi đi làm, cô đến quán cà phê chuẩn bị mở cửa.
Bọn họ trải qua cuộc sống gia đình bình thường, bởi vì trôi qua quá hạnh phúc, khiến Thẩm Mạt Hinh thiếu chút nữa đã quên, còn một
Sáng nay, thời gian Tề Thiệu Bạch đến công ty tương đối muộn, nên thuận đường chở cô.
"Đợi chút."
Tề Thiệu Bạch kéo Thẩm Mạt Hinh đang chuẩn bị mở cửa xuống xe lại, trước khi cô ý thức được anh muốn làm gì, anh đã tặng cô một nụ hôn thật sâu, rồi mới buông cô ra.
"Anh thật là, nếu như bị khách quen nhìn thấy sẽ xấu hổ."
"Không ai chú ý đâu."
"Được rồi, em phải vào chuẩn bị mở cửa, anh lái xe cẩn thận nha."
"Ừ, đến nơi anh sẽ gọi lại cho em. Hôm nay anh có thể về khá muộn, phải gặp khách hàng quan trọng, sợ rằng không thể ăn tối ở nhà, khi nào đóng cửa anh sẽ đến đón em và tiểu Tề."
"Nếu như vậy, anh cũng không cần phải vòng lại đây đón chúng em, chúng em lên tàu điện ngầm trở về cũng rất tiện."
"Không cần cò kè mặc cả với anh, quyết định như vậy, buổi tối gặp."
"Được rồi, buổi tối gặp."
Hai người nói hẹn gặp lại với nhau xong, Thẩm Mạt Hinh mới xoay người đi vào quán cà phê, mà cảnh hai người thân mật vừa rồi, bị Hứa Vũ Huân đúng lúc đi tới quán cà phê nhìn thấy.
Từ trước tới nay, Thẩm Mạt Hinh trong lòng anh như một nữ thần thiêng liêng, nên khi nhìn thấy cảnh cô thân thiết với người đàn ông khác, anh bị đả kích rất lớn.
Anh không lập tức gọi Thẩm Mạt Hinh lại, chỉ không để cho cô phát hiện, im lặng nhìn cô, đến khi Thẩm Mạt Hinh chuẩn bị quay lại tấm bảng hiệu buôn bán, anh mới xuất hiện trước mặt cô.
"Bác sĩ Hứa, sao tới sớm vậy? Hôm nay anh trực ca đêm sao?"
"Ừ."
"Vậy sao không nghỉ ngơi nhiều một chút, tới sớm như vậy có chuyện gì sao?"
Hứa Vũ Huân không nói lời nào, anh rất muốn đi thẳng vào vấn đề nói chuyện với Thẩm Mạt Hinh, nhưng lại sợ nói thẳng rồi, lại bị cự tuyệt, một cơ hội nhỏ cũng không có.
"Bác sĩ Hứa, tại sao không nói?"
"Mạt Hinh, em bây giờ hạnh phúc không?"
"A?"
Thẩm Mạt Hinh đối với vấn đề anh nói hoàn toàn không hiểu.
"Vừa rồi. . . . . ."
Anh muốn nói lại thôi, ánh mắt theo từ trên mặt cô chuyển xuống sàn nhà, trầm ngâm hồi lâu, mới mở miệng.
"Người đàn ông kia đã từng tổn thương em rất sâu, em thực sự xác định lựa chọn anh ta là chính xác sao?"
Lần này Thẩm Mạt Hinh rốt cuộc hiểu rõ, bác sĩ Hứa nhất định đã thấy cảnh Tề Thiệu Bạch hôn cô!
Vừa nghĩ tới việc bị người quen bắt gặp dáng vẻ mình và Tề Thiệu Bạch thân thiết, mặt của Thẩm Mạt Hinh lập tức chuyển màu gan heo.
Mà cô vẫn không có thói quen cùng người khác thảo luận vấn đề riêng tư như vậy, nhưng nếu cô lựa chọn tránh, bác sĩ Hứa khẳng định vẫn chưa chết tâm với cô.
Nên cô suy nghĩ một chút, quyết định muốn thản nhiên đối diện anh, có lẽ đối với anh như vậy rất vô tình, nhưng giải quyết dứt khoát, đối với bác sĩ Hứa mà nói mới là tốt nhất.
"Thật ra anh ấy là vô tội, anh chỉ từng mất trí nhớ, mới không thể chăm sóc mẹ con tôi, anh cũng không sai, chúng tôi đã quyết định trở lại bên cạnh anh, để cả nhà đoàn tụ, tôi. . . . . . hiện tại rất hạnh phúc."
Lời nói vô tình này cũng là cảm nhận chân thực nhất, cô vẫn thích Tề Thiệu Bạch, hơn nữa cô bây giờ thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
". . . . . . Vậy sao? Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, về sau anh có thể sẽ không thường xuyên qua đây gặp mọi người. . . . . . Anh nghĩ, có ba tiểu Tề của chăm sóc hai người hẳn đủ rồi."
Hứa Vũ Huân tặng cô một nụ cười, nhưng cô nhìn thấy có sự đau đớn trong đó.
Nói xong anh xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng anh rời đi, Thẩm Mạt Hinh kích động muốn khóc, bởi vì không cách nào đáp lại tình cảm của người tốt như vậy, còn đả thương người ta, cô vừa xin lỗi lại khổ sở.
***
Nước Mĩ, Tề gia.
Trương Lệ Anh đang nói chuyện điện thoại quốc tế, là điện thoại từ Đài Loan gọi tới.
Bởi vì chồng đang bị bệnh, nhớ cháu trai duy nhất, Trương Lệ Anh không thể không nghĩ biện pháp đem Thẩm Gia Tề tới nước Mĩ .
Vì vậy bà thuê người ở Đài Loan tìm kiếm mẹ con Thẩm Mạt Hinh, tốc độ kết quả tìm được của con người so với mong đợi của bà nhanh hơn rất nhiều.
"Cô ta kết hôn chưa?"
"Chưa, nhưng nghe nói có một bác sĩ theo đuổi cô ấy đã ba năm."
"Rất tốt, tiếp tục theo dõi, giữ liên lạc với tôi."
Cúp điện thoại, bà lập tức gọi điện thoại cho trợ lý
"Giúp tôi đặt vé máy bay về Đài Loan, cành nhanh càng tốt."
Sau đó bà lại gọi tới một dãy số khác, dùng tiếng Nhật nói.
"Lập tức thông báo tổng giám đốc Tề, nói đại lý bên Nhật Bản có chuyện, anh phải tự mình đi Nhật Bản. Chờ sau khi tổng giám đốc Tề đến, hãy nói với anh tình trạng đã giải quyết, sau đó tìm lý do công việc ngăn anh trở về, càng lâu càng tốt."
Bà để cho người ngăn Tề Thiệu Bạch trở về, dụng ý rất đơn giản, chính là muốn tránh khỏi việc anh nhìn thấy mình và Thẩm Mạt Hinh chạm mặt, hoặc bà đến Đài Loan có mục đích gì, không muốn để anh phát hiện năm đó bà ép buộc mẹ con Thẩm Mạt Hinh.