"Đợi chút. . . . . ."
Vào lúc cuối cùng, anh không nhịn được nói to.
"Sao? Còn có chuyện gì?"
"Không có gì. . . . . ."
Mặc dù tim anh bị cô làm lay động, nhưng là một gã đàn ông mà đem lời yêu treo ở đầu môi rất khó chịu. Anh vốn muốn nói với Thẩm Mạt Hinh là "Anh nhớ em", nhưng lời nói đã tới miệng vẫn bị nuốt vào bụng.
Một giờ, hai giờ, thời gian trôi qua, bận rộn cuối cùng cũng chấm dứt, kết thúc thương lượng cùng khách hàng, Tề Thiệu Bạch đang muốn về công ty, trên đường thấy được cửa hàng hoa, không nhịn được muốn trợ lý Hứa dừng xe lại.
"Tổng giám đốc, sao vậy?"
"Anh ở trên xe chờ, tôi vào cửa hàng hoa xuống."
Trợ lý Hứa bị lời nói của anh hù dọa, anh đi theo ông chủ, làm việc với nhau ít nhất hai năm rồi, hai năm qua ông chủ có hẹn hoặc tặng quà cho bất kỳ người phụ nữ nào đều giao thay xử lý anh, chứ đừng nói là mua hoa.
"Tổng giám đốc, có cần tôi giúp anh mua không?"
"Không cần, tự tôi làm là được rồi."
Tề Thiệu Bạch một mình đi vào cửa hàng hoa, nhìn muôn vàn loài hoa rực rỡ sắc màu trong cửa hàng, nhất thời không biết chọn lựa như thế nào.
Anh biết Thẩm Mạt Hinh thích hoa nhài, nhưng cửa hàng chỉ bán chậu hoa nhài, mà tặng chậu hoa cảm giác rất không có không khí, nhưng ngoài ra anh không biết nên chọn cái gì.
"Tiên sinh, cần tôi giới thiệu cho ngài không?"
"Không cần, để tôi suy nghĩ một chút."
"Vậy ngài từ từ xem."
Anh thật sự là từ từ xem, nhìn gần mười phút, vẫn không hạ được quyết định, vì vậy anh lại gửi tin nhắn cho Thẩm Mạt Hinh: “Em thích hoa gì?”
Lần này có tin ngắn phản hồi rất nhanh, bởi công việc của Thẩm Mạt Hinh đã chấm dứt, đang dùng cơm, thấy tin ngắn liền lập tức trả lời: “Anh muốn tặng hoa em hả?”
"Không được sao?"
Câu trả lời của anh làm cho người ta buồn cười nha, không biết người nào châm chọc bác sĩ Hứa, nói tặng hoa rất cổ hủ, kết quả anh cũng không ngoại lệ làm chuyện cổ hủ còn gì.
Nhưng, người tặng hoa khác, tâm tình người nhận cũng sẽ có điểm khác biệt.
Cô thích hoa, hơn nữa thích người trong lòng tặng hoa hơn.
"Đáp án? Thích hoa gì?"
"Anh tặng bất kỳ hoa gì em đều thích."
Nghe cô trả lời, Tề Thiệu Bạch cười rất vui vẻ, người phụ nữ này thật đáng yêu, đáp án này làm cho người ta cảm thấy thật uất ức. (Kate: Khen đáng yêu rồi lại kêu uất ức là sao đây???)
"Vậy anh tặng hoa cho em, em cũng nên làm gì cho anh chứ?"
"Hả! Còn điều kiện trao đổi sao?"
"Trả lễ lại, đây là lễ phép."
"Vậy em mời anh uống cà phê."
"Đưa ở bên ngoài sao?"
"Trước ghi vào sổ nợ đã."
"Được, nhưng phải có lãi, như vậy thiếu càng nhiều, em càng chạy không thoát."
"Vậy em không cần hoa nữa!"
"Không kịp rồi, anh đã gọi chuyển phát mang tặng rồi." Anh đang gửi tin nhắn, đã chọn xong hoa, cũng đã trả tiền, chuyển phát chính nhân viên phục vụ của cửa hàng hoa.
"Đây căn bản là ép buộc nhận quà."
Anh giống như nhìn thấy cô nũng nịu lườm anh.
"Ha ha!"
Không sai, anh chính là không để cho cô có cơ hội từ chối anh.
Cứ như vậy, hai người anh tới em đi, nhờ tin nhắn truyền đạt tình cảm, giống như lại trở về thời kì tân hôn, tình cảm nồng nàn không tan, khoảng thời gian bị lãng quên kia, ngược lại trở thành lớp vỏ bảo vệ tình yêu của bọn họ.
"Mạt Hinh. . . . . . Anh. . . . . . nhớ em."
Rõ ràng buổi sáng mới gặp mặt, lại cảm giác giống như trải qua một thế kỷ, nỗi nhớ cô tràn đầy.
"Em cũng nhớ anh."
Ba năm chia lìa, khiến nỗi nhớ này chồng chất thật nhiều, nhưng đã đủ rồi, mấy câu từ đơn giản này, đủ để đền bù tất cả tổn thương của quá khứ.
Ba trở về, người vui mừng nhất chính là Thẩm Gia Tề. Trước kia ở nhà trẻ, giáo viên phát phiếu hoạt động, bạn bè đều xin ba mẹ cùng tới trường tham gia hoạt động, cậu luôn rất buồn bực, bởi vì cậu không thể xin ba tới trường học, vào lúc bạn bè khoe ba của mình, cậu chỉ có thể trở về nhà rồi hỏi mẹ: “Ba ở đâu vậy?”
Nhưng bây giờ, cậu không sợ bạn học hỏi cậu chuyện về ba rồi, cậu có thể lớn tiếng nói với mọi người, ba của cậu đã về!
Nhưng, khi Thẩm Gia Tề nói với học như vậy, bạn học lại nói cậu nói dối, khiến cậu quả thật tức điên lên.
"Tớ không nói dối!"
"Cậu chính là nói dối, tớ nghe mẹ tớ cùng các bà mẹ nói chuyện, mẹ cậu chưa cưới đã sinh con, cho nên không biết ba của cậu là ai, hiện tại làm sao cậu có thể có ba, cậu gạt người!"
Nói chuyện cùng cậu là bạn học cùng khu Khâu Chí Vĩ, bình thường đối với cậu không tồi, nhưng Khâu mẹ rất thích cùng những bà mẹ khác nói chuyện nhiều chuyện, hiện tại cũng nói nhiều chuyện về mẹ cậu.
"Ba tớ tên Tề Thiệu Bạch. Tớ không nói dối!"
"Là ba mới chứ gì?"
Trong đám bạn học đang đứng xem có bạn chen vào một câu, những bạn khác vừa nghe liền rối rít mở miệng cười nhạo cậu.
"Ba mới của cậu không phải chú bác sĩ kia sao? Sao lại biến thành Tề Thiệu Bạch? Cậu rốt cuộc có mấy ba?"
Khâu Chí Vĩ lại đem những lời nghe từ mẹ nói ra.
Các bạn học càng thêm ồn ào lộn xộn, hoàn toàn cười nhạo tiểu Tề, cậu trong cơn tức giận liền đẩy ngã cái kẻ nói huyên thuyên Khâu Chí Vĩ, kết quả đối phương bị cậu đẩy ngã xuống đất sẽ khóc lên.
"Đánh người! Thẩm Gia Tề đánh người! Tớ sẽ báo thầy giáo!"
Ồn ào một lúc, thầy giáo tới, Thẩm Gia Tề từ người bị hại biến thành kẻ hại người, bị thầy giáo nói là người sử dụng bạo lực trong trường.
Lúc sau, Thẩm Mạt Hinh cũng bị thông báo chạy đến.
"Thẩm tiểu thư, chúng tôi cũng biết bà mẹ độc thân rất vất vả, nhưng đứa trẻ được cô dạy tốt thật, nhỏ như vậy đã đánh người, sau này sẽ còn hơn à? Nếu như cô dạy không được, tôi thấy xin cục xã hội đến dạy bảo cũng được đây."
Khâu mẹ không phân biệt tốt xấu, cay nghiệt nói.
Thẩm Gia Tề quật cường, biết mình đẩy bạn là không đúng, vốn bị thầy giáo và mẹ của bạn mắng còn cố chịu đựng, nhưng vừa nhìn thấy mẹ của bạn học bắt nạt mẹ của mình, cậu lập tức nhảy đến trước mặt Thẩm Mạt Hinh, dùng thân thể nho nhỏ che cho mẹ.
"Không được mắng mẹ cháu, là Khâu Chí Vĩ cười cháu không có ba trước, còn nói lung tung cháu có nhiều ba, cháu mới đẩy bạn, nhưng cháu không nói dối, ba cháu thật sự đã trở về! Cháu không nói dối!"
"Hừ! Gia đình phức tạp sẽ dạy ra đứa bé có vấn đề, Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô cũng nên kiểm tra lại cuộc sống riêng của mình một chút đi."
Khâu mẹ hoàn toàn không cảm thấy con trai mình có lỗi gì, ngược lại tiếp tục chỉ trích linh tinh.
Thẩm Mạt Hinh tuy không giải thích gì nhiều với người trước mặt nhưng thấy tiểu Tề tủi thân, cô không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng.
Cô cúi người xuống nói với tiểu Tề: "Mẹ biết con không cố ý đẩy bạn, nhưng đẩy bạn là không đúng, trước tiên nói xin lỗi bạn đi."
"Mẹ. . . . . ."
Thẩm Gia Tề đỏ vành mắt, không hề nguyện ý, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, cậu cúi đầu:
"Thật xin lỗi! Tớ không cố ý muốn đẩy cậu."
"Quên đi, lần này không có tổn thương tôi sẽ không so đo nữa, nhưng về sau tôi sẽ không để cho Chí Vĩ chơi với cậu nữa!"
Khâu mẹ lôi kéo con trai ở bên cạnh đi.
"Đợi đã...!"
Thẩm Mạt Hinh lại đứng thẳng người, gọi Khâu mẹ lại.
"Mong cô và con trai cô nói xin lỗi với tiểu Tề!"
"Cái gì?! Tôi không so đo cô lại đi so đo với tôi sao?! Tại sao chúng tôi lại phải nói xin lỗi với cậu? Là cậu đánh người, chứ không phải con tôi đánh người!"
"Công khai vũ nhục là tội gì, cần tôi nói rõ sao? Tôi cũng chỉ ly hôn với ba tiểu Tề, con tôi không phải là đứa trẻ không có ba, tại sao bị các người luôn miệng nói tiểu Tề không tốt? ! Nếu như các người không xin lỗi, tôi không thể làm gì hơn là mời luật sư cùng các người nói chuyện."