Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Chương 18

"Tiểu Tề dễ dàng tiếp nhận người ba là anh như vậy, anh muốn cám ơn em, anh nghĩ, đây là bởi vì em chưa từng ở trước mặt con oán trách anh là gã đàn ông không có trách nhiệm."

Anh biết, tiểu Tề không ghét anh, nguyên nhân lớn nhất là cô.

Lời nói của ba mẹ đối với đứa bé có ảnh hưởng rất lớn, nếu như cô vẫn nói không phải là anh, tiểu Tề hôm nay rất có thể cũng sẽ không gọi anh một tiếng ba.

Anh nói không sai, cô quả thật không oán trách anh trước mặt tiểu Tề, nhưng cô ấy làm thế không phải là để cho anh cảm ơn cô, chỉ là không muốn phá hỏng kí ức năm năm chung sống đẹp đẽ của bọn họ.

"Anh không phải cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn ảnh hưởng tới sự phát triển của tiểu Tề, thời gian đã muộn rồi, anh cần phải trở về."

Hai người ở cùng một chỗ đã lâu, khiến cô không được tự nhiên, nhất là đối mặt với ánh mắt chuyên chú không che giấu chút nào của Tề Thiệu Bạch, tim của cô không tự chủ mà đập thật nhanh.

"Anh không thể ở lại chỗ này một đêm sao?"

"Dĩ nhiên không được!"

Nghe được yêu cầu của anh, Thẩm Mạt Hinh thần kinh cũng căng thẳng.

"Anh có thể ngủ dưới đất."

"Vẫn không được!"

"Tại sao?"

Anh tiến tới gần một bước, cách cô rất gần, mắt sáng như đuốc. Anh nhận thấy Thẩm Mạt Hinh rất khẩn trương, mà anh thích bộ dáng cô vì anh tới gần mà khẩn trương, điều này chứng tỏ tỏ cô rất để ý anh.

"Trước kia, chúng ta cùng ở chung một mái nhà, không sai chứ?"

"Anh nói gì vậy?" Khi anh tới gần, cô liền lui về phía sau.

"Nếu như chúng ta có thể giống như trước, một nhà ba người ở chung, có lẽ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ não của anh, không chừng có thể giúp anh khôi phục trí nhớ."

Anh nói rất có lý, Thẩm Mạt Hinh thiếu chút nữa sẽ đồng ý anh, nhưng lý trí kéo cô trở về thực tế, cô rất nhanh nhớ lại, quan hệ của bọn họ đã có khác biệt rất lớn.

"Rất xin lỗi, chuyện này tôi không có biện pháp giúp."

"Tại sao?"

Thấy chuyện sắp thành công lại đột nhiên bị hắt nước lạnh, Tề Thiệu Bạch không thể tiếp nhận kết quả này.

"Bởi vì chúng ta đã ly hôn, cũng là nguyên nhân tôi sẽ phiền phức khi lưu anh ở lại." Cô kéo cửa ra, ép buộc mình ra lệnh đuổi khách.

***

Tựa như thường ngày, Thẩm Mạt Hinh dậy thật sớm, chuẩn bị đi chợ mua đồ, nhưng vừa mở cửa ra, cô lại thấy Tề Thiệu Bạch ngồi dưới đất, dựa vào vách tường ngủ, thiếu chút nữa nước mắt trào ra.

Cô vẫn nghĩ sau khi ly hôn chỉ có một mình cô sống khổ sở qua ngày, cho nên vẫn không chịu nhìn Tề Thiệu Bạch bằng sắc mặt tốt, không chịu thừa nhận mình đã tha thứ anh, duy trì trạng thái như gần như xa, nói cho cùng chính là sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa.

Trên thực tế, anh cũng trải qua những ngày khổ sở như vậy, cái gì cũng không nhớ cũng không phải lỗi của anh, nhưng cô vẫn kết tội anh là kẻ bạc tình.

Bây giờ nhìn anh ngồi dưới đất ngủ, khiến cô cảm giác mình rất xấu xa, là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, bởi vì chịu khổ nên cũng muốn khiến người tổn thương cô chịu chút đau khổ.

Nhưng chuyện cũng đã đã qua, có cần thiết tổn thương lẫn nhau như vậy không?

Mà nếu thật là anh vô tội, cô lại cố chấp không phải càng không có ý nghĩa?

"Thiệu Bạch, đứng lên đi."

Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, gọi anh dậy.

Tề Thiệu Bạch mở mắt ra, thấy cô thì sửng sốt một chút.

"Mạt Hinh. . . . . ."

"Tại sao không trở về nhà ngủ?"

"Tối hôm qua anh ngồi dưới đất, đột nhiên muốn biết trước kia anh đã từng làm chuyện gì khiến em mất hứng hay không, mà lại bị em phạt không cho vào cửa, nghĩ đi nghĩ lại vô thức ngủ mất từ lúc nào."

"Có nghĩ ra cái gì không?"

"Rất đáng tiếc, vẫn không nghĩ ra."

Anh vừa đứng lên vừa nói.

Cô nhìn anh, nghĩ tới lúc anh nói trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ thất vọng, hơn nữa, tâm tình tốt giống như cũng thay đổi nặng nề.

Chỉ cần tỉ mỉ một chút, là có thể phát giác nha! Người đàn ông này vẫn luôn có tấm lòng chân thật, ý thức trách nhiệm rất lớn, nếu như cô không bị oán hận làm cho hồ đồ, đã sớm nên nhận thấy được áp lực của anh, anh có bao nhiêu mong muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ, biết anh không phải loại đàn ông sẽ bỏ vợ bỏ con đó.

"Nếu không nghĩ ra, cũng không cần nghĩ đâu."

"Cho anh thêm một chút thời gian, anh không muốn buông tay như vậy."

Nghĩ rằng Thẩm Mạt Hinh muốn anh buông tay, lòng Tề Thiệu Bạch càng thêm nặng nề.

Nhưng anh nghĩ lầm rồi, Thẩm Mạt Hinh không phải muốn anh buông tay, mà không hy vọng anh tiếp tục hành hạ mình, cô đã nghĩ thông suốt, muốn cả hai kéo nhau từ trong vũng lầy của quá khứ ra.

"Chúng ta bắt đầu cuộc sống mới thôi."

"Hả?"

Anh không biết rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Mạt Hinh, nhưng hình như có thể có điều mong đợi.

"Lời này của em là có ý gì? Có thể nói rõ ràng chút không?"

"Ý của em là, quá khứ không nghĩ ra không có quan hệ, chúng ta có thể lần nữa tạo lại trí nhớ chung, anh, tiểu Tề và em, chúng ta lần nữa bắt đầu."

Cô đã nói xong, đủ để hiểu rõ ràng, nhưng Tề Thiệu Bạch bởi vì quá giật mình, cho nên nhất thời phản ứng không kịp, thừ người ra như một pho tượng đá.

Thẩm Mạt Hinh nhìn anh, nửa nhạo báng hỏi:

"Có phải anh không muốn không? Không muốn coi như em đã nói xong. . . . . ."

Cô vừa nói vừa xoay người, làm bộ phải đi.

Tề Thiệu Bạch hốt hoảng từ sau lưng ôm lấy cô.

"Em nghiêm túc sao?"

Giọng nói anh bởi vì kích động mà có chút run rẩy.

"Ừ."

Cô gật đầu, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.

Anh rất thận trọng nói:

"Lời đã nói ra khỏi miệng thì không cho phép đổi ý."

Cái tên đàn ông này cũng có thời điểm ngốc nghếch nha, cô phát hiện, cô lại yêu anh rồi.

"Đây là lời em phải nói, về sau nếu anh tái phạm lỗi như quá khứ, cũng không cho nói không quan tâm mẹ con em, nếu không em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như thế đâu!"

Cô cố ý nói lời hung ác.

"Nếu như anh lại làm chuyện đó, em hãy trực tiếp ném anh vào Thái Bình Dương. . . . . . Không. . . . . . Anh đi làm sẽ gọi luật sư đến công ty, đem tất cả tài sản của anh chuyển cho tiểu Tề, nếu như anh làm chuyện xấu, sẽ để cho anh trở thành kẻ lang thang đi."

"Có những lời này của anh là đủ rồi, không cần làm thật như vậy. Anh vào nhà ngủ tiếp một chút đi, em đi chợ trước, chút nữa em sẽ nấu bữa sáng cho hai người."

"Anh cùng đi với em."

"Không cần, quần áo tây trang của anh đi chợ sẽ bị dơ."

"Anh muốn thế, chúng ta vừa muốn làm lại kí ức chung, vậy bắt đầu tạo từ hôm nay dựng luôn."

Không lay chuyển được sự kiên trì của anh, Thẩm Mạt Hinh không thể làm gì khác hơn là thuận ý anh, hai người cùng đi, bắt đầu tạo nên trí nhớ chung mới của bọn họ.

***

Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, như vậy sáng sủa thì thời tiết, rất thích hợp bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng dù sao đã chia tay ba năm, thêm một người sống cùng, Thẩm Mạt Hinh còn chưa quen, chỉ là thấy bộ dạng vui vẻ của tiểu Tề, cô cảm thấy quyết định của mình là chính xác.

Nhưng cuộc sống mới trước mắt này chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc sống cùng nhau, không bao gồm cô và anh cùng ngủ trên một giường.

Cô để Tề Thiệu Bạch và con trai ngủ chung một phòng, muốn cho hai ba con bọn họ bồi dưỡng tình cảm thật tốt.

Hôm nay là buổi sáng đầu tiên của Tề Thiệu Bạch sau khi bọn họ ở chung, cho nên Thẩm Mạt Hinh dậy thật sớm sớm, giúp ba con bọn họ chuẩn bị bữa sáng phong phú, kết hợp Trung Quốc và phương Tây, có bánh bao kiểu phương Tây, cũng có bát cháo kiểu Trung Quốc, cho ba con họ lựa chọn.