Cấp Trên Là Tỷ Tỷ Của Tôi

Chương 10: Chọc tức

“Cái tên Hoàng Tân Tịnh đó vừa thấy đã biết không tốt lành gì rồi.”

Bĩu môi, Lâm Diệc Thu chống khuỷu tay phải lên cửa kính xe, tay nâng cằm, vẻ mặt đầy vẻ ghen tuông.

“Vậy sao? Chị có xem qua tài liệu về hắn a, tốt nghiệp ngành quản lý công thương đại học Ngưu Tân, sau khi tốt nghiệp liền nhận chức ở tập đoàn Hoàng thị, tập đoàn Hoàng thị cũng nhờ sự xuất hiện của hắn mà lớn mạnh không ít. Bình thường tác phong cũng rất tốt, chưa từng có lời đồn đãi nào về một mối quan hệ bất chính giữa hắn và một cô gái nào cả. . .”

Hạ Linh Tích âm thầm cười, nói ra hết những thông tin mà mình biết về Hoàng Tân Tịnh, ánh mắt khẽ nhìn Lâm Diệc Thu càng ngày càng căm giận kia, mà ý cười càng đậm.

Đáng đời em, bây giờ ngồi đó ghen đi, xứng đáng. . .(Ác thấy ghê lun :”>)

Hạ Linh Tích mỉm cười lái xe, vẻ mặt rất khoái chí.

Người ngồi bên cạnh thì lại hoàn toàn tương phản, Lâm Diệc Thu thấy Hạ Linh Tích sung sướиɠ như thế, vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm.

Chẳng lẽ Hạ tỷ tỷ cũng thích cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia sao?

“Hạ tổng, sắp tới tôi phải qua Mĩ xử lý một số việc, chờ tôi quay về có thể có được vinh hạnh cùng nhau dùng bữa cơm không?”

Thừa dịp Lâm Diệc Thu đi xử lý công vụ, Hoàng Tân Tịnh vẻ mặt thành ý mà mời Hạ Linh Tích.

“Uhm, tôi cũng không biết lúc đó có thời gian rảnh hay không?”

Hạ Linh Tích theo bản năng mà cự tuyệt, lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu vẻ mặt khó chịu mà nhìn Hoàng Tân Tịnh đứng gần mình đang từ đằng xa đi tới kia, nhãn châu xoay động, sửa lời nói

“Nhưng có lẽ tôi sẽ tận lực sắp xếp thời gian.”

Vẻ mặt Hoàng Tân Tịnh đang thất vọng tràn trề nháy mắt biến mất, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Nghe nói đã có rất nhiều người hẹn với Hạ Linh Tích, nhưng đều bị cự tuyệt . Hôm nay Hạ Linh Tích nói như vậy, có phải cũng có hảo cảm với mình không. (Mơ đi cưng =))) )

“Tích, chị đang nghĩ gì a?”

Lâm Diệc Thu vùi mặt trong lòng ngực Hạ Linh Tích, vốn định làm nũng với Hạ Linh Tích, làm cho nàng đáp ứng sau này sẽ không gặp cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia nữa, nhưng lại phát hiện Hạ Linh Tích vẫn không có động tĩnh gì, nghi hoặc mà ngẩng đầu, con người duy nhất mà mình yêu kia khóe miệng lại khẽ cười, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì đó.

Chẳng lẽ là nhớ đến tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia? ? ?

Ánh mắt Lâm Diệc Thu mở to ra, ngồi dậy đối mặt với Hạ Linh Tích.

“Ha ha. . .”

Phục hồi tinh thần lại, Hạ Linh Tích ôm Lâm Diệc Thu, cười khẽ

“Tôi đang nghĩ tiểu quỷ em khi ghen thật đáng yêu a.”

“Ách?” Lâm Diệc Thu càng mở to mắt hơn

“Khi đó chị biết em ghen sao?”

“Ha ha, tiểu quỷ ngốc em đang suy nghĩ gì, tôi lẽ nào lại không biết?”

“…”

Lâm Diệc Thu ai oán mà nhìn Hạ Linh Tích, mím môi

“Vậy mà chị còn nỡ chọc tức em nữa?”

“Ai bảo em không thổ lộ với tôi sớm một chút.”

Hạ Linh Tích nhẹ nắm cánh mũi Lâm Diệc Thu, ánh mắt cưng chìu, quyến rũ, vẫn không kém phần giảo hoạt

“Nếu em ngày đó lại trốn tránh không chịu thổ lộ, vậy thì hôm nay . . .  ”

“Ách. . .”

Trên trán Lâm Diệc Thu toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

May mắn ngày đó thổ lộ rồi a . . .

“Vậy. . . Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục. . . Chị không thích?”

Cho dù đã xác định Hạ Linh Tích yêu mình, Lâm Diệc Thu vẫn thật cẩn thận thốt ra câu hỏi khiến Hạ Linh Tích muốn đạp nàng xuống giường kia.

“Em hy vọng tôi thích hắn?”

Híp mắt nhìn Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lạnh giọng hỏi.

“Đương nhiên không!”

Không hề nghĩ ngợi mà trả lời, Lâm Diệc Thu nói: “Chị chỉ có thể thích em!”

“…”

Hạ Linh Tích nhìn vẻ mặt đầy kiên định rất khó gặp kia của Lâm Diệc Thu, vẻ mặt đã thôi lạnh lẽo, cười khẽ tựa vào lòng ngực của nàng

“Tôi chỉ yêu một mình em.”

“Ha ha ha. . .”

“Ngốc quá . . .”

___________________

“Linh Tích. . .”

Hoàng Tân Tịnh đang cầm một bó hoa hồng thật lớn, ăn mặc rất lịch sự đứng chờ trước cửa công ty đợi Hạ Linh Tích.

Sự việc “Xe chấn” đã qua một tháng, trong một tháng này, Hạ Linh Tích và Lâm Diệc Thu hai người như nước hòa vào nhau, càng ngày càng ngọt ngào, hôm nay Hạ Linh Tích ngủ lại nhà Lâm Diệc Thu, ngày mai Lâm Diệc Thu lại đi nhờ xe Hạ Linh Tích về nhà nàng, sau đó không kiêng nể gì mà “Ức hϊếp” nàng ấy . . .

Về phần Hoàng Tân Tịnh bị cho leo cây, một tháng đã qua kể từ ngày hắn hẹn Hạ Linh Tích, vọng tưởng có thể theo đuổi được Hạ Linh Tích, nhưng lại một lần nữa bị cự tuyệt.

Lúc trước đồng ý đi ăn cơm với hắn, chỉ vì muốn kích tiểu quỷ trì độn Lâm Diệc Thu, khiến nàng thổ lộ với mình mà thôi, bây giờ hai người đang ngọt ngào như thế, Hạ Linh Tích sao có thể để Hoàng Tân Tịnh trở thành nhân tố khiến mình và Lâm Diệc Thu cảm thấy không vui chứ, nên đương nhiên là phải cự tuyệt hắn thôi.

“Hoàng tổng, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức đó đâu.”

Hạ Linh Tích nhẹ nhíu hàng lông mi xinh đẹp lại, có chút bất mãn mà nhìn Hoàng Tân Tịnh.

Người này thật đúng là thuốc cao bôi trên da chó a, dính chặt như thế, cự tuyệt nhiều lần như vậy mà còn chưa từ bỏ ý định, còn tặng hoa đến tận phòng làm việc của mình. Mặc dù khi tiểu quỷ méo miệng đem bó hoa đó đưa cho mình bộ dáng quả thật vừa làm cho nàng buồn cười, vừa hạnh phúc, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận sự quấy rầy mãi như thế của Hoàng Tân Tịnh. (Chế Thu liên tưởng mạnh quá, hôm trước thì đặt biệt danh cho con ta, nay lại ví von đủ kiểu =)), chết cười với thuốc cao bôi trên da chó)

“Linh Tích, tôi. . .”

Hoàng Tân Tịnh tội nghiệp mà nhìn Hạ Linh Tích.

Trời ạ, mình rốt cuộc làm sai cái gì chứ, lúc trước không phải vẫn còn rất tốt sao? Hạ Linh Tích còn đáp ứng sẽ tận lực sắp xếp thời gian đi ăn cơm với mình a.

“Hoàng tổng, tôi nghĩ ý của Hạ tổng chắc anh đã hiểu.”

Lâm Diệc Thu thực nhã nhặn nho nhã nói, trong ánh mắt lại viết rất rõ ràng dòng chữ: ‘Tôi cực kỳ không thích anh’.

Buồn cười, Linh Tích là tên mà hắn có thể kêu sao? Một đại nam nhân mà lộ ra vẻ mặt tội nghiệp của con gái, không thấy mất mặt a.

“Ách, Hạ tổng, tôi muốn mời cô đi ăn cơm, có được không?”

Hoàng Tân Tịnh sửa lại xưng hô, vẫn kiên trì muốn hẹn với Hạ Linh Tích.

Hạ Linh Tích nhíu mi, ngầm thở dài, có vẻ tiểu quỷ lại giận, không biết đêm nay mình có lại bị “Ức hϊếp” thảm thương không?

“Hoàng tổng, lúc trước đáp ứng anh bỏ chút thời gian đi ăn cơm, là vì khi đó Hạ thị mới bắt đầu hợp tác với Hoàng thị, tôi hy vọng qua đó có thể khiến hai tập đoàn hợp tác tốt với nhau hơn. Nhưng bây giờ thì Hạ thị đã hợp tác lâu với Hoàng thị rồi, cả hai bên đều có một sự hiểu biết nhất định với nhau, tôi nghĩ chúng ta không cần lãng phí thời gian vào việc này.”

Thực nghiêm túc và đứng đắn mà thốt ra những câu lạnh lùng với Hoàng Tân Tịnh, Hạ Linh Tích trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Diệc Thu đêm nay sẽ không “Ức hϊếp” nàng thật thảm. (Tích tỷ thụ quá vại :”>)

Bình thường  Lâm Diệc Thu ở trước mặt những người khác luôn tao nhã, ở trước mặt mình lại là một người khiến nàng rất có cảm giác an toàn, rất giống một đứa nhỏ nghịch ngợm thích làm nũng mãi không lớn vậy.

Nhưng việc làm cho nàng buồn bực nhất chính là, bất kể tao nhã, hay là một đứa nhỏ không lớn, Lâm Diệc Thu khi đυ.ng đến chuyện đó, cả người liền thay đổi. Mỗi lần đều khiến nàng phải khóc lóc cầu xin tha thứ mới ngưng . . .

Khi Hạ Linh Tích ghen thì Lâm Diệc Thu phải tăng ca; Khi Lâm Diệc Thu ghen thì ngày hôm sau Hạ Linh Tích không tới công ty đi làm được.

Trời ạ, mình sao lại thích một con đại sắc lang như thế a?

Đây là câu nói sau cùng mà mỗi khi mệt quá, Hạ Linh Tích đều nghĩ đến =)))))))))))

PS: Hai tỷ rất mạnh mẽ, thường hàng đêm sanh ca đến mức sáng hôm sau không đi làm nổi =)))))) Tích tỷ đến giờ hối hận cũng muộn rồi :)) Đã rơi vào tay sắc lang là không có đường quay về đao 🙁 =))