Chương 27
Đêm khuya, giờ tý vừa qua, một bóng đen vội vã chui vào viện Hàn Phách, chạy thẳng đến thư phòng.Trong thư phòng, ngọn đèn dầu vẫn đang đốt, ở bên ngoài, bóng đen giơ tay lên gõ hai tiếng vào cánh cửa, đẩy cửa lắc mình vào bên trong rồi đóng cửa lại.
"Đại ca." Tiết Từ Phong tháo khăn đen che mặt, vội vàng đi tới trước bàn. "Không xong rồi! Nha tử (người môi giới) Trương Nghĩa được người cứu đi rồi."
Hỏa Ngọc Hành nhướng mày. Nha tử được người cứu?
"Chuyện khi nào?"
"Không lâu trước đây, khi đệ muốn tìm Trương Nghĩa hỏi chuyện mới phát hiện thủ vệ ở nhà lao đã ngã đầy đất, đệ lập tức tiến vào tra xét, phòng giam Trương Nghĩa mở rộng, không thấy bóng dáng hắn đâu nữa."
"Đệ chạy vào nhà lao làm gì? Ta đâu có nói ngươi đến đó điều tra?" Hỏa Ngọc Hành chất vấn.
"Đó là bởi vì đệ phát hiện hai chuyện có dính líu." Tiết Từ Phong giải thích: "Đệ đã hỏi chủ thuyền Lan Đình nhưng hắn nói không thể tiết lộ thân phận khách nhân."
"Vậy tại sao đệ biết là có liên quan đến Trương Nghĩa?" Hắn phát hiện điểm đáng ngờ trong đó.
"Cái này......" Tiết Từ Phong gãi đầu: "Đệ nói đại ca đừng giận, là bởi vì Ánh Tuyết."
Hỏa Ngọc Hành quả nhiên nhíu mày nhưng không nổi giận, chỉ có chút không vui.
"Nói rõ ra."
"Bởi vì Mạnh Lan Đình thiếu Ánh Tuyết một nhân tình, cho nên hắn nói, thấy đệ là huynh trưởng của Ánh Tuyết, hắn coi như là báo đáp ân tình của Ánh Tuyết mới nói cho đệ biết có những ai trong khoang thuyền riêng ba gian đó." Tiết Từ Phong thận trọng nói đầu đuôi.
"Cho nên lúc này ta lại thiếu Ánh Tuyết một nhân tình." Hỏa Ngọc Hành nhướng mày nhìn hắn.
"Đại ca, nhân tình thì không dám... chỉ mong đại ca có thể tha thứ cho Ánh Tuyết, Ánh Tuyết quả thật bị làm hư nhưng bản tính không hư, nàng cũng thật lòng hối cải, cho nên....."
"Tốt lắm, đệ không phải nói nữa." Hỏa Ngọc Hành cắt ngang hắn: "Cơ Nhi là người bị hại, nàng cũng không trách nàng ta, nếu ta tiếp tục trách cứ, trong lòng Cơ Nhi cũng không dễ chịu."
"Đại ca đồng ý tha thứ cho Ánh Tuyết rồi hả?" Hắn mở to mắt.
"Từ Phong, đừng ép ta nói lần thứ hai." Hỏa Ngọc Hành giận giữ trừng hắn.
"Được được được." Tiết Từ Phong nhanh nhảu đáp, đại ca có thể tha thứ cho muội muội là tốt rồi. "Lan Đình nói có ba khách nhân, đại ca, trong đó có Hứa Tông Lượng và Trương Nhân - tay chân của Hiệt Tú Lâu."
Sắc mặt Hỏa Ngọc Hành đanh lại, Hứa Tông Lượng!
Hứa Tông Lượng chính là cái tên từ hôn khi dung nhan Ngọc Tú bị huỷ, sau đó còn nhục nhã nàng khiến nàng từ đó không bước chân ra khỏi cửa phòng, không tới một năm liền uất ức mà chết!
"Tại sao Hứa Tông Lượng và Trương Nhân lại gặp nhau? Chẳng lẽ...... Hứa Tông Lượng chính là ông trùm giấu mặt của Hiệt Tú Lâu?" Hỏa Ngọc Hành trầm ngâm suy tư.
"Đệ cảm thấy rất có thể. Bây giờ ngẫm lại một chút, nếu không phải là mạo hiểm làm liều thì chính là hận đại ca thấu xương, nếu không tại sao hắn dám trắng trợn lấy danh đại ca để lừa gạt mấy cô nương đàng hoàng vào thanh lâu chứ, cái này căn bản là muốn huỷ hoại danh tiếng của đại ca thôi."
"Tại sao Hứa Tông Lượng lại hận người nhà họ Hỏa? Là hắn có lỗi với Hỏa gia, có lỗi với Ngọc Tú, ta và cha không nghiền hắn thành tro đã là sự tha thứ quá lớn với hắn rồi, hắn còn muốn gì?" Đúng là được voi đòi tiên, khinh người quá đáng!
"Đệ nghĩ là bởi vì Hỏa gia không muốn quan hệ với Hứa gia nữa!" Tiết Từ Phong nói.
"Chẳng lẽ chúng ta còn phải nâng cốc nói cười với bọn họ, nói xấu việc nhà sao?" Vậy thì trực tiếp gϊếŧ chết cho xong!
"Đại ca, bởi vì Hỏa gia quyền thế kinh người, cả kinh thành đều biết Hỏa gia thề không cùng phòng với Hứa gia, vì không muốn mất đi ích lợi từ Hỏa gia, tất cả đều lựa chọn đứng về phía chúng ta, từ đó người của Hứa gia ở Kinh Thành nửa bước khó đi, đến đâu cũng bị người cự tuyệt."
Hỏa Ngọc Hành kinh ngạc, cái này hắn không biết. Chẳng lẽ cha hắn biết trước kết quả sẽ như thế nên mới cố ý nói "Bất kỳ khi nào, bất kỳ ở đâu, chỉ cần có người Hứa gia, Hỏa gia sẽ không giao thiệp"?
Chỉ có điều..... Hừ! "Rất tốt."
"Cho nên..... Huynh nói tại sao Hứa lão gia phải cáo lão từ quan? Chính là bởi vì Hộ Quốc Hầu từ quan với hoàng thượng! Hắn nói là đau khổ vì mất đi ái nữ, không muốn đứng chung cùng người của Hứa gia, thậm chí cả tước vị cũng không cần. Hơn nữa còn không chỉ từ mỗi hắn mà còn từ giúp huynh, kể cả tỷ phu của huynh cũng nói là con rể Hỏa gia, tất nhiên là phải tiến lui cùng Hỏa gia, hoàng thượng vừa đấm vừa xoa đều vô dụng, vì không muốn mất mấy ái khanh nên đành phải ra hiệu cho Hứa lão gia chủ động cáo lão hồi hương."
Một chiêu này của cha làm quá đẹp, lấy cá tính kích động của Hỏa cha thì thật sự không thể nào nghĩ sâu tính kỹ như vậy được, hắn cực kỳ nghi ngờ, căn bản là mẹ hắn chỉ điểm.
Về tình về lý, mọi người đứng về phía Hỏa gia, bọn họ không hề chèn ép người của Hứa gia, chỉ vì đau đớn khi mất đi người thân nên không muốn gặp lại đầu sỏ gây chuyện mà thôi, hơn nữa là bọn họ muốn lui, không phải là ép người Hứa gia lui, người nào cũng biết —— bao gồm cả hoàng thượng —— cũng bảo người của Hứa gia lui.
"Cuối cùng một mình Hứa Tông Lượng ở lại, mở ra Hiệt Tú Lâu, âm thầm tìm cách trả thù?" Hỏa Ngọc Hành trầm ngâm.
"Có lẽ!"
"Kỳ quái, không phải đệ cũng ở biên quan với ta ư? Tại sao lại biết những chuyện này?" Hỏa Ngọc Hành liếc qua hắn. Chuyện này cha mẹ cũng không nói với hắn, hắn nghĩ đây cũng là ý của mẹ.
"Bởi vì khi đại ca ở phủ tướng quân nói chuyện yêu đương với Cơ Nhi cô nương, đệ liền ở phủ Hộ Quốc Hầu bàn tán nói bát quái với mọi người." Người làm ở giữa cực kỳ linh thông tin tức, mấy năm bọn họ không có ở đây, Kinh Thành xảy ra chuyện lớn nhỏ gì hắn đều bổ túc hết trong mấy ngày qua rồi.
"Ngày đó ở Lan Đình, nhất định Hứa Tông Lượng đã nhìn thấy chúng ta, hơn nữa nổi lên ý niệm tà ác, Trương Nhân vừa làm chân tay cho Hiệt Tú Lâu, biết được Hạ Liên, dính dáng này lại khiến Hiệt Tú Lâu đóng cửa, Hiệt Tú Lâu có lẽ chính là tài nguyên của Hứa Tông Lượng, nguồn tài nguyên này bây giờ bị chúng ta chặt đứt, vì vậy thù mới hận cũ lại càng không thể xóa bỏ."
"Vấn đề bây giờ là, hắn định làm gì?" Tiết Từ Phong vỗ cằm tự hỏi.
"Làm chuyện khiến ta đau đến không muốn sống." Hỏa Ngọc Hành suy nghĩ thông suốt.
Hắn khẽ nhếch miệng, bừng tỉnh hiểu ra: "Cơ Nhi cô nương!"
"Đúng vậy." Hỏa Ngọc Hành giận tái mặt.
"Đại ca, không tới hai ngày nữa chúng ta sẽ phải rời đi, Hứa Tông Lượng nhất định sẽ thừa dịp chúng ta không có ở đây mà xuống tay, làm sao bây giờ?" Tiết Từ Phong khẩn trương. Nếu Cơ Nhi cô nương gặp nạn, Hạ Liên nhất định sẽ xung phong đi đầu, đến lúc đó Hạ Liên nhất định sẽ phải chết!
Làm sao bây giờ? Hỏa Ngọc Hành nhíu mày cười nhạt. Cái này còn khó sao?
Mặc dù còn không có chứng cứ chứng minh Hứa Tông Lượng sẽ làm thế nào, nhưng chỉ cần có một khả năng, hắn cũng sẽ không bỏ qua, sẽ không dùng sự an nguy của nàng đi mạo hiểm!
"Rất đơn giản, nếu trước khi xuất phát không bắt được người thì đem họ theo!"
*********
"Cơ Nhi tỷ tỷ......" Tiết Ánh Tuyết do dự nói nhỏ.
Đàm Ngu Cơ kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy ngoài phòng ghé vào một cái đầu.