Chương 7
Hà An Ân tự hỏi là một phụ nữ tính toán tỉ mỉ mới tốt, không xa xỉ, không lãng phí, cho nên thời gian cô mua đồ ăn sẽ vào sáu giờ buổi tối,lúc đó sẽ có đại hạ giá đặc biệt.Tuy rằng gần chổ Đỗ Khang ở không có chợ bán thức ăn, chỉ có một siêu thị, nhưng trời vừa tối lúc sáu giờ, khu vực tươi sống sẽ có hoạt động khuyến mãi, cho nên sau khi làm về cô liền lôi kéo Đỗ Khang cùng đi tranh mua đồ rẻ, nguyên liệu nấu ăn chất lượng lại tốt, tuy nhiên Đỗ Khang từ đầu tới đuôi tác dụng chẳng qua là xách này nọ cho cô mà thôi.
Loại học vấn tranh mua cao thâm này, dù thông minh như Đỗ Khang cũng vĩnh viễn không học được, cho nên mỗi lần đến khu giá đặc biệt, anh liền tự hiểu đợi một bên, nhìn bạn gái thân ái giống như chiến sĩ đấu tranh anh dũng một loại vọt vào kia cùng đám người phụ nữ có ý nghĩ giống nhau.
Hôm nay là ngày cô phải đến nhà Đỗ Khang quét dọn, tuy rằng nói bạn gái đến nhà bạn trai quét dọn là chuyện bình thường, nhưng xét thấy là Đỗ Khang lừa cô, để cô trở thành một phần tử trong ban đào tạo vợ, cho nên cô quyết định tiếp tục mở tay ra, hướng anh muốn tiền lương.
Vừa tan tầm, ánh mắt các đồng nghiệp cùng với Phương Du cực kỳ ái muội, cô cùng Đỗ Khang một trước một sau cách xa nhau không đến ba bước khoảng cách cùng nhau rời đi văn phòng.
Chuyện bọn họ kết giao ở trong công ty đã không còn bí mật gì, này cũng là do quỷ kế Đỗ Khang trong đó, cố ý ở trước mặt đồng nghiệp phòng tài vụ, đem áo khoác cô không cẩn thận bỏ quen ở nhà anh trả lại cho cô, còn cố ý ám chỉ hai người quan hệ thân mật, bởi vì cái dạng này làm hết thảy phụ nữ phòng tài vụ đều chấn kinh rồi, mắt các cô kín đáo theo dõi, Đỗ Khang cùng Hà An Ân hai người vậy mà mờ ám thành công, mà các cô lại không biết chuyện.
Nhất là Phương Du, thân là hảo tỷ muội của Hà An Ân, hung hăng cầm cây đũa gõ Đỗ Khang một cái, còn uy hϊếp Hà An Ân nếu dám ra tay ngăn cản, cô sẽ trói lại chụp ảnh nude, làm Hà An Ân chỉ có thể đau lòng nhìn Phương Du từng chút ăn đồ quý nhất cùng với rượu đỏ.
Nhưng là Đỗ Khang một chút cảm giác đau lòng cũng không có, giống như sớm đã dự đoán được người phụ nữ này nhất định sẽ hung hăng gõ anh một cái, đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt, lúc trả tiền cũng rất gọn gàng suất khí.
Đi đến siêu thị khu giá đặc biệt, Đỗ Khang có thói quen tiếp nhận túi Hà An Ân đưa. Sau đó tới bên cạnh cửa đứng mặc bạn gái rời đi, Hà An Ân cũng rất nhanh quơ lấy một cái rổ,đi đến khu thịt đông đúc,lúc vừa đi vào siêu thị, cô liền nhìn thấy một biển quảng cáo lớn, nói hôm nay thịt bò giá rẻ đặc biệt.
Đỗ Khang là đàn ông, cho nên thích thịt nhiều hơn rau củ, nhất là thịt bò, Hà An Ân nhớ lần trước cô đặc biệt học làm cho anh món thịt bò hầm rượu đỏ [1], làm anh ăn so với ngày thường nhiều hơn hai chén cơm.
Cô ỷ vào bản thân mình bé bỏng, chen lách a chen lách đυ.ng đến mặt tủ lạnh, mắt mở thật to nhìn một hàng thịt bò đặt ngang hàng đầu, cô rất nhanh liền thấy mục tiêu, ở đây! Miếng này cực kì tươi mới, bông tuyết rải rác đều đặn cũng làm thịt bò trông xinh đẹp.
Cô cấp tốc vươn tay nhỏ bé, ấn lên hộp đóng gói, nhưng mà hộp thịt bò không chỉ đưa tới ham muốn của cô, cũng đưa tới ham muốn những người khác , chỉ thấy hộp đóng gói cũng có một tay khác gắt gao cầm lấy không tha.
Cô giương mắt, cười tít mắt cùng một dì trung niên đối diện, tay nhỏ bé hơi hơi dùng sức đem thịt bò kéo về mình.
"Ai nha tiểu thư, cô cũng đừng theo tôi đoạt, tôi chọn thật lâu mới ưng miếng thịt bò này." Dì trung niên cũng dùng lực, thoáng đem thịt bò kéo hướng của bà.
Hà An Ân dùng sức lắc đầu, "Dì à, người tốt bụng đem thịt bò tặng cho con đi, con cũng là nhìn thật lâu mới chọn nó , bạn trai con thích ăn nhất là cái này , đi mà, người tặng cho con được không?”Mắt to lóe ra nước sương mù, thoạt nhìn cực kỳ chọc người ta trìu mến.
Dì trung niên nhất thời bị gương mặt này mê hoặc, theo bản năng buông xuôi.
Hà An Ân vô cùng vui mừng đem chiến lợi phẩm bỏ vào trong rổ, cao hứng nhìn dì trung niên cười nói: "Cám ơn dì, người thật là người tốt." Cuối cùng vẫn không quên mở miệng nói lời ngon tiếng ngọt.
Cầm rổ đi xuống một khu vực khác, trong miệng cô lẩm bẩm muốn nấu món gì tối nay, còn có muốn mua nguyên liệu nấu ăn gì, mà trong nhà Đỗ Khang còn có nguyên liệu nấu ăn gì.
Tuy rằng Đỗ Khang đối với đồ ăn yêu cầu không cao, hơn nữa một chút yêu cầu về hương vị cũng không có, nhưng cô vẫn không muốn tùy tùy tiện tiện làm đồ ăn qua loa cho anh ăn ,ngược lại thường xuyên hướng mẹ Hà học hỏi, nấu nhiều món khác nhau cho anh ăn, cái này cũng xem như là một trong cách bạn gái yêu thương bạn trai.
Lại trước sau đến khu hải sản cùng khu rau quả khu mua nguyên liệu nấu ăn, cô nhìn nhìn trong rổ gì đó, rốt cục đã mua đủ tất cả gia vị nguyên liệu nấu ăn, cô cao hứng ngẩng đầu tìm bóng dáng Đỗ Khang, nhưng là nhìn bốn phía một lần, cũng không thấy bóng dáng cao đang đợi cô.
Anh nói anh sẽ đợi cô mua đồ ăn, đứng ở một bên chờ cô mua xong sẽ giúp cô xách ra, hôm nay đột nhiên không như mong muốn rồi. . . . . . Hà An Ân trong lòng không khỏi dâng lên một trận hoảng hốt khó hiểu.
Mang theo cái giỏ có chút nặng, cô bắt đầu ở trong siêu thị to như vậy tìm anh, chỉ là còn chưa tìm được anh, lại gặp một người cô rất xấu hổ, là đối tượng lần trước cô xem mắt, Dương Thiếu Đình.
Kỳ thực lần đó vội vàng tạm biệt, Dương Thiếu Đình có mấy lần cố ý gọi điện thoại tìm cô, muốn mời cô đi ra ngoài ăn cơm, dạo phố, xem phim, chỉ là thời điểm kia cô đã cùng Đỗ Khang ở cùng nhau, hơn nữa không nói cũng biết Đỗ Khang rất thích ăn dấm chua, cho dù cô chỉ là cùng người đàn ông khác đi ra ngoài ăn bữa cơm, anh đều sẽ sử xuất tàn nhẫn nhất thủ đoạn đến trừng phạt cô.
Bởi vì một lần không nghe lời, cô đã bị anh hung hăng phạt , giáo huấn lúc đó khắc cốt sâu trong lòng khiến cô cũng không dám tùy tiện khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, tuy rằng thật uất ức, nhưng chỉ cần cô không cần quá phận, Đỗ Khang bình thường đều rất yêu cô, thật chiều theo cô.
Vốn tưởng vụиɠ ŧяộʍ tránh đi, làm bộ như không nhìn thấy Dương Thiếu Đình, nhưng Dương Thiếu Đình lại trước cô một bước đi về phía cô, căn cứ vào lễ phép, cô đành phải đứng tại chỗ bất động, chờ hắn đi tới.
"An Ân, khéo như vậy?" Dương Thiếu Đình một mặt kinh hỉ*, giống như chưa bao giờ nghĩ tới ở chỗ này gặp gỡ cô.
* kinh ngạc vui mừng
"Đúng vậy, thật là khéo,anh tới mua gì sao?" Hà An Ân thuận miệng hỏi, nhưng vừa nói xong liền muốn cắn rơi đầu lưỡi mình xuống, vào siêu thị không mua này nọ, chẳng lẽ là tới ngắm cảnh?
"An Ân, em thật đáng yêu." Anh cười khẽ ra tiếng, ánh mắt dừng ở trên giỏ của cô, "An Ân, thì ra em biết nấu ăn sao? Thật sự là hiền tuệ*, hiện tại con gái rất ít biết nấu ăn, không biết anh có thể có cơ hội ăn cơm em làm không?"
* có đức có tài +trí tuệ
Nghe câu rõ ràng này, lời nói mờ ám có chút hùng hổ doạ người, Hà An Ân có chút cứng ngắc nhìn hắn, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt tựa hồ cùng lần trước gặp một chút cũng không giống, tuy rằng diện mạo, thân hình đều giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại tựa hồ không giống nhau, nếu không phải là hắn chủ động kêu cô, hơn nữa cô biết nhà hắn không có song bào thai, cô thật sự sẽ cho rằng người đàn ông ở trước mắt là em trai sinh đôi của Dương Thiếu Đình .
"Thiếu Đình. . . . . . Thật xin lỗi, tôi muốn cùng anh nói rõ ràng." Cô biết nếu không nhanh cùng Dương Thiếu Đình nói rõ ràng, thì hiểu lầm giữa bọn họ sẽ càng ngày càng đậm , "Thiếu Đình, tôi đã có bạn trai , cho nên, cho nên anh hiểu ý tôi không?"
Nghe vậy, Dương Thiếu Đình lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, "Ý em là bởi vì em đã có bạn trai, cho nên chúng ta liền ngay cả bạn bè cũng không được, anh có lý giải sai ý tứ em?"
Lời nói trắng ra làm Hà An Ân rụt rụt cổ, cho dù không xuất từ miệng cô, nhưng cô vẫn là cảm thấy áy náy, "Thiếu Đình, tôi. . . . . ."
Cô muốn an ủi hắn nói cô không có ý này, nhưng sự thật đâu? Trên thực tế những lời nói của Dương Thiếu Đình tuy rằng không hoàn toàn chính xác, nhưng kém cũng không ít.
"Anh sẽ không buông tay ." Nhìn cô, hắn chậm rãi gằn từng chữ.
Anh chưa bao giờ thua, không có khả năng thua ở trên tay những người khác, Hà An Ân đã khiến hắn hứng thú, cô cũng đừng muốn dùng một câu có bạn trai đến xua đuổi hắn.
Hà An Ân không tự giác lui về sau một bước, "Tôi cùng anh ấy. . . . . . Sắp kết hôn rồi."
"Cho dù em đã kết hôn , anh cũng sẽ không thể buông tha." Dương Thiếu Đình đối với cô vô cùng kiên trì.
Nghe vậy, Hà An Ân trong lòng bất an càng mạnh liệt , trực giác nói cho cô không cần quá mức tiếp cận người đàn ông này, bởi vì cố chấp trong mắt của hắn làm cô nảy sinh sợ hãi, cô rất ít đối với người khác có cảm giác như vậy, mà Dương Thiếu Đình lại khiến cô cảm thấy kinh hoàng hoảng loạn, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Đỗ Khang, lúc này đây cô vừa quay đầu lại, liền thấy Đỗ Khang bước nhanh về hướng cô.
Đỗ Khang vừa tựa vào gần cô, đã đem cô ôm vào trong lòng, giống như mắng chửi giống như làm nũng nói: "Em thế nào không ở tại chỗ chờ anh? Làm anh tìm em nảy giờ."
"Em không thấy anh, cho nên liền đi tìm anh a." Cô vùi mặt trước ngực anh một hồi,cảm giác vừa mới bị Dương Thiếu Đình kích động bất an chậm rãi tiêu đi.
Chương 7-2
" Anh biết em thích ăn kem, cho nên đi lấy hai hộp đây." Anh thoáng buông ra cô, đưa cho cô xem hai hộp kem trong giỏ anh.
Đúng là vị cô thích.
"Cám ơn." Tay bị tay anh nắm chặt cảm giác có hơi đau, tuy rằng Đỗ Khang sẽ không lời ngon tiếng ngọt, lại càng sẽ không làm chuyện tốt đẹp gì đến dỗ dành cô cao hứng, nhưng cô thật thích loại nhàn nhạt thương sủng này, thật uất ức, thật cảm động.
"Cảm ơn cái gì?Hai hộp này không phải là tất cả đều cho em ăn, em nhiều nhất chỉ có thể ăn hai muỗng, nếu nhiều liền không có rồi." Đỗ Khang vươn ngón tay lắc lắc, dùng giọng điệu hết sức thương xót nói.
"Tại sao?" Rõ ràng có hai hộp lớn, lại chỉ cho cô ăn hai muỗng, Hà An Ân bắt đầu hoài nghi Đỗ Khang có phải hay không bởi vì cùng cô thân thiết nhiều quá, cho nên cũng trở nên keo kiệt.
"Không sợ đau bụng nữa, có phải hay không?" Anh nhẹ giọng tựa vào bên tai cô thấp giọng hỏi, muốn ám chỉ lúc cô bị hành kinh lần trước,cô đau đến giống con tôm khô cuộn mình ở trên ghế sofa, muốn anh xoa nhẹ nửa ngày bụng mới tốt hơn một chút, còn đau đến cô đứng thẳng lên cũng không được.
Vì thế anh đặc biệt mang cô đến trung y, thật tốt điều dưỡng thân mình, lão trung y cho bọn họ không ít lời khuyên, trong đó anh chấp hành nhất chính là không cho cô ăn nhiều đồ ăn sống nguội , cô thích nhất ăn kem một ví dụ tàn khốc , vì chỉ cần cô vụиɠ ŧяộʍ ăn nhiều một ngụm, người đàn ông đáng giận này sẽ không nói hai lời tịch thu kem trên tay cô, sau đó không kiêng nể gì ở trước mặt cô từng ngụm từng ngụm ăn hết kem của cô, cho dù cô khóc cầu xin cũng không hữu dụng.
"Anh thật chán ghét." Cô xì anh một cái, bĩu môi dựa vào trước ngực anh, bỗng dưng nhớ tới còn có kẻ thứ ba, cô vội vã ngẩng đầu lên, cũng không thấy bóng dáng Dương Thiếu Đình.
"Em tìm ai vậy?" Thấy cô nhìn xung quanh, Đỗ Khang hỏi.
Sửng sốt một chút, Hà An Ân cảm thấy Dương Thiếu Đình muốn theo đuổi cô là chuyện của anh, cô đã có Đỗ Khang, hơn nữa cô cũng không phải phụ nữ hay lật lọng, cho nên căn cứ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cô không nói cho Đỗ Khang chuyện Dương Thiếu Đình, chẳng qua cô không nghĩ nhiều, bởi vì cô không muốn gây thêm rắc rối, ngược lại dấy lên sóng to gió lớn.
Cùng thời gian tan tầm, cùng nhau đến siêu thị mua thức ăn giá đặc biệt, bất quá lúc này đây lại có một vị khách không mời mà đến.
Dương Thiếu Đình đứng song song với Đỗ Khang, Hà An Ân, ánh mắt trước tiên chạy một vòng trên người Đỗ Khang đang ra sức bảo vệ Hà An Ân, rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên bất an.
"An Ân, em là kẻ nói dối." Những lời này của Dương Thiếu Đình vừa bật khỏi miệng, thật giống như trách nhẹ người phụ nữ thương yêu nhất mềm nhẹ lại yêu sủng.
Cánh tay bên hông bỗng buộc chặt, Hà An Ân bất an ngẩng đầu, nhìn về phía Đỗ Khang bên cạnh, lại phát hiện trên mặt anh một chút dấu hiệu tức giận cũng không có, chỉ có một mảnh lạnh lùng, đó là khuôn mặt nhìn người xa lạ không quen biết, hoặc giả thái độ không gần gũi.
Chỉ là từ khi cô kết giao với anh , Hà An Ân rất hiểu anh cùng với lực trên cánh tay bên hông, cô biết cô thảm rồi, Đỗ Khang đang tức giận.
Người đàn ông trước mặt thấy Hà An Ân hoàn toàn không nhìn mình ôm cô, thậm chí coi nhẹ sự tồn tại của anh,anh phải dạy người phụ nữ anh yêu cách nói chuyện với anh mới được, Đỗ Khang thân là một người đàn ông thể xác và tinh thần bình thường, với lại là một người đàn ông hay ghen tuông cùng với ham muốn chiếm hữu, trừ phi anh điên rồi mới không tức giận, anh tin tưởng Hà An Ân không phải người phụ nữ bắt cá hai tay, bởi vì cô tình nguyện dùng thời gian kiếm tiền, cũng không nguyện ý hao phí vì đàn ông, nếu không phải là anh hao hết tâm tư, cũng không có khả năng trở thành người đàn ông của cô, đứng cạnh cô? Đối với tên đàn ông xấu xa mơ ước người phụ nữ của anh.
Cho nên anh cố ý đem Hà An Ân ôm chặt hơn, vừa lòng nhìn biểu cảm ôn nhu trên mặt Dương Thiếu Đình cứng đờ, bất quá Dương Thiếu Đình cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, rất nhanh liền khôi phục thần sắc, trên mặt vẫn treo vẻ ôn nhu khiến anh cảm thấy ghê tởm.
"Dương Thiếu Đình, xin anh không cần như vậy."Một đoạn cảm giác hoảng sợ lúc gặp gỡ Dương Thiếu Đình lần trước một lần nữa nổi lên, Hà An Ân theo bản năng hướng bên cạnh Đỗ Khang đi lại.
Đỗ Khang thật vừa lòng hành động vô ý thức của cô, nhưng trong mắt Dương Thiếu Đình nhìn giống như phun ra lửa.
"An Ân, anh nói rồi, đối với em anh sẽ không bỏ cuộc." Dương Thiếu Đình đã không rõ đối với Hà An Ân đến cùng là thích thật sự, hay chỉ là tự ái mà muốn quấy phá, chỉ biết là anh muốn đoạt lấy Hà An Ân cho bằng được.
"Tôi không thích anh, Dương Thiếu Đình, tôi thích chính là anh ấy." Tay cô ôm lấy Đỗ Khang, thấp giọng nói: " Xin anh đừng tìm tôi nữa, chúng tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi."
Cô tính lập lại chiêu cũ, định dùng lý do này muốn xua tan đi ý niệm Dương Thiếu Đình.
Nghe được lời cô nói, tận đáy lòng Đỗ Khang hơi sững sờ, hai cảm xúc khác biệt bất ngờ dâng lên trong lòng anh, một là phẫn nộ, Hà An Ân cho tới bây giờ chưa bao giờ nói dối như vậy, cô một chút nói dối cũng không biết, hơn nữa chỉ có khi hướng cô chú bán đồ ăn muốn vài cọng hành lá hoặc ưu đãi khác mới nói dối, nhưng hiện tại cô bị Dương Thiếu Đình làm cho như vậy liền nói dối, có thể thấy được Hà An Ân đối với Dương Thiếu Đình có bao nhiêu chán ghét.
Một loại tán thành khác, kỳ thực cho đến bây giờ Đỗ Khang chưa có suy nghĩ đến chuyện kết hôn, anh muốn hưởng thụ thời gian cùng Hà An Ân ở cùng nhau, cũng thật hi vọng Hà An Ân có thể dời qua cùng anh ở chung một chỗ, về sau anh có thể mỗi ngày khi dễ cô, còn có xem cô giống như cô vợ nhỏ bé vì anh lo trong lo ngoài, nhưng nghe đến Hà An Ân nói, anh lại nảy sinh một cảm giác , "Đúng vậy , bọn tôi đã sắp kết hôn rồi".
Còn chưa có kết hôn, muốn đem Hà An Ân từ trong tay gia đình cô đoạt lấy là chuyện không thể, chỉ có lấy cô vào cửa, khiến cô chân chính trở thành người phụ nữ anh, bà xã của anh, như vậy mới không có ai dám từ tay anh đoạt lấy cô của anh.
Anh giỏi về tính toán cũng giỏi giải quyết chuyện, cho nên sau một chút tính toán anh mở miệng, "Đúng, chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn, khi đó chúng tôi sẽ tự tay đem thiệp cưới gửi cho anh, cũng mời anh tới sớm một chút uống vài ly rượu mừng của chúng tôi."
Hà An Ân cho rằng anh đang giúp mình nói dối, lại không biết Đỗ Khang không có đang nói dối, mà là chân chân chính chính quyết định, anh muốn kết hôn với cô, làm cô danh chính ngôn thuận trở thành Đỗ phu nhân.
Trái một câu chúng ta,phải một câu chúng ta, lời nói chói tai như thế làm Dương Thiếu Đình rốt cuộc không thể duy trì vẻ mặt ôn nhu, nhưng hắn có thể gặp chiêu phá chiêu, mẹ anh cùng mẹ Hà An Ân là bạn tốt, anh chỉ phí tâm tư một chút, là có thể từ trong miệng mẹ moi ra chuyện có liên quan tới Hà gia, bao gồm cả hôn sự Hà An Ân.
"An Ân, em không cần nói dối, anh biết em chưa muốn cùng anh ta kết hôn." Hắn biết làm thế nào để sử dụng từ, không cần kiên quyết dùng chữ "Chúng tôi" này .
"Không, chúng tôi sẽ kết hôn." Đỗ Khang phản bác, "Chúng tôi đã quyết định kết hôn, chẳng qua chưa để cho cha mẹ hai bên biết mà thôi, cám ơn nhắc nhở của anh, nếu không phải vì anh,tôi cũng không biết mình muốn cưới An Ân,làm cô trở thành vợ của tôi, mỗi ngày vì tôi nấu cơm nấu đồ ăn, lại giúp tôi sinh đứa nhỏ." Câu cuối cùng, anh nói vô cùng có ý ở ngoài lời.
Dương Thiếu Đình cũng là người thông minh, đương nhiên biết Đỗ Khang cùng hắn khoe bọn họ vô cùng thân thiết.
"Không cần nói nữa, Đỗ Khang." Hà An Ân mặt đỏ bừng, giận anh đem chuyện này nói cho người ngoài nghe.
"Thẹn thùng rồi hả ? Ân?" Đỗ Khang tuyệt không thu lại, còn ở trước mặt Dương Thiếu Đình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hà An Ân, nặng nề mà ma sát hai lần.
"Đỗ Khang!" Cô vừa thẹn vừa cáu.
Phản ứng của anh lại lớn mật hơn, anh nhìn thấy mặt Dương Thiếu Đình đã đen đến nổi không thể đen nữa , chỉ cần lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm một chút, là có thể đem người đàn ông này hoàn toàn bức đi, để anh cùng Hà An Ân tiếp tục cuộc sống ấm áp ngọt ngào.
Dám cùng anh đấu? Người đàn ông kia vẫn là trở về luyện thêm đi!
"An Ân, em thật sự muốn cùng một người đàn ông coi em là nữ giúp việc ở cùng nhau? Anh ta vừa mới nói ý chỉ đem em trở thành một nữ giúp việc miễn phí mà thôi, nếu là anh, anh sẽ không để em làm một chút việc nặng gì." Người đàn ông này thật sự giống như một con gián gây phiền nhiễu.
Đỗ Khang cũng bị hắn chọc giận, anh buông Hà An Ân ra, tiến lên nắm cổ áo Dương Thiếu Đình, anh đã từng học võ, cơ bắp trên người chính là chứng minh tốt nhất, mà Dương Thiếu Đình lại là tiêu chuẩn hoa mĩ nam, trừ bỏ khuôn mặt kia, trên người hắn một chút cơ bắt cũng không có cho nên hắn bị Đỗ Khang nắm hỏng lên, đối với Đỗ Khang mà nói dễ dàng giống như xách gà con vậy.
Không khí quá mức nóng nảy, hơn nữa đã có không ít người vây xem, Hà An Ân không muốn đem chuyện này xé ra to, vội vàng tiến lên kéo Đỗ Khang, "Đỗ Khang, anh trước buông anh ta ra."
Cô vì Dương Thiếu Đình cầu xin tha thứ khiến cơn tức tận đáy lòng Đỗ Khang lớn hơn nữa, cô là người phụ nữ của anh, đúng lý nên giúp anh chứ không phải người đàn ông yếu đuối không sức lực này, nhưng là anh biết, Hà An Ân chỉ là không muốn đem chuyện xé ra to thôi.
Cho nên anh chỉ đến gần Dương Thiếu Đình, lạnh giọng uy hϊếp, “ Anh cách xa An Ân một chút, tốt nhất về sau đều không cần xuất hiện trước mặt cô ấy, bằng không tôi thấy anh một lần liền đánh anh một lần."
"Tốt lắm tốt lắm, nói đều nói xong rồi, Đỗ Khang, anh buông anh ta ra, chúng ta về nhà." Nắm thành quyền của cô đổi thành ôm lấy cánh tay anh, Hà An Ân thật sự sợ Đỗ Khang sẽ ra tay đánh Dương Thiếu Đình.
Đỗ Khang sức lực rất lớn, này cô rất rõ, anh thật sự có thể mặt không đổi sắc khiêng một giá sách gỗ thô mà cô đẩy hoài không đi, cho nên yếu đuối như Dương Thiếu Đình nhất định một quyền sẽ chịu không nỗi.
Ai biết, Dương Thiếu Đình lại lợi dụng lúc Đỗ Khang chuẩn bị buông hắn ra , lớn tiếng nói một câu: "Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay An Ân , cô ấy sẽ thuộc về tôi mà không phải là anh."
Dứt lời, hắn còn nhấc chân hung hăng hướng Đỗ Khang đá tới.
Xương cẳng chân bị công kích, Đỗ Khang theo phản xạ bản năng, một quyền hung hăng đánh vào giữa mặt Dương Thiếu Đình, làm cả người hắn ngã ra, mặt Như Ngọc lập tức sưng đỏ lên, hoa mĩ nam không thấy đâu, chỉ thấy người đàn ông giống như đầu heo.
Từ góc độ của An Ân, bởi vì lúc Dương Thiếu Đình đá Đỗ Khang bị che khuất , cho nên cô chỉ nhìn thấy Đỗ Khang đánh Dương Thiếu Đình, mà không có nhìn thấy Dương Thiếu Đình công kích Đỗ Khang.
Cô kinh hô một tiếng, buông Đỗ Khang ra, ngồi xổm xuống muốn đi đỡ Dương Thiếu Đình, nhưng Đỗ Khang dùng sức giữ chặt Hà An Ân, không cho cô đi đỡ Dương Thiếu Đình đang ngồi phịch ở trên đất bất động, " Đỡ cái gì mà đỡ? Anh ta còn chưa có chết, em khẩn trương cái gì?"
"Đỗ Khang, anh hơi quá đáng rồi đó." Sử dụng bạo lực là không đúng, cho dù bản thân cũng thật chán ghét Dương Thiếu Đình, nhưng cô không cho phép Đỗ Khang vì vậy vô cớ liền đánh người.
Hiện trường nhiều người thấy như vậy, chỉ cần bọn họ nguyện ý làm chứng, Đỗ Khang sẽ dễ dàng bị kiện, "Đỗ Khang, anh mau xin lỗi Dương Thiếu Đình đi."
Cô chỉ nghĩ đến, chỉ cần Đỗ Khang xin lỗi Dương Thiếu Đình, như vậy cơ hội Dương Thiếu Đình đi kiện Đỗ Khang sẽ giảm thấp rồi.
"Anh vì sao phải xin lỗi hắn?" Đỗ Khang khó có thể tin trừng mắt cô, "Em tình nguyện giúp hắn cũng không giúp anh?"
Đỗ Khang không biết Hà An Ân không nhìn thấy một màn Dương Thiếu Đình đá anh, anh cho rằng Hà An Ân tình nguyện giúp Dương Thiếu Đình cũng không chịu giúp anh.
Xương cẳng chân truyền đến đau nhức khiến tâm tình của anh càng kém, anh xanh mặt nhìn Hà An Ân, "Anh hỏi em, em thật sự muốn đi đỡ tên hỗn đản này sao?"
"Đúng, anh mau thả em ra." Hà An Ân không nghĩ trong giọng nói của anh đại biểu thất vọng gì, chính là đem lực chú ý đặt ở trên người Dương Thiếu Đình biến thành đầu heo.
"Tốt lắm." Đỗ Khang không nghĩ tới một câu nói ngắn ngủn như thế nhưng có thể làm anh đau đến muốn gϊếŧ người, anh buông Hà An Ân ra, xoay người rời đi.
Chương 7-3
Hà An Ân tiến lên nâng Dương Thiếu Đình dậy, bỏ lỡ một màn Đỗ Khang tập tễnh rời đi, "Dương Thiếu Đình, anh không sao chứ?"
"An Ân, em là quan tâm anh, thật ra em không phải không có cảm giác với anh, đúng không?" Giống như bắt được một tia hi vọng, Dương Thiếu Đình lộ ra tươi cười cùng ngày thường không khác, nhưng đáng tiếc liên lụy đến vết đau trên mặt, hắn đau đến đem mặt nhăn càng khó xem.
"Không phải, Dương Thiếu Đình, tôi đối với anh một chút cảm giác cũng không có, tôi thích , tôi yêu cũng chỉ có một mình Đỗ Khang mà thôi, mặc kệ anh về sau làm cái gì, đều khó có khả năng thay đổi tâm ý của tôi."
Hà An Ân vô cùng nghiêm túc nói: "Đối với tôi mà nói, anh cũng chỉ là so với người xa lạ tốt hơn một chút, thời điểm bắt đầu tôi cũng cho chúng ta chỉ có thể là bạn , nhưng chuyện hôm nay tôi cảm thấy chúng ta ngay cả bạn bè cũng không cần là tốt nhất, cho nên xin anh về sau không cần lại đến tìm tôi, tôi không nghĩ khiến dì Dương khó sử."
Hắn là con trai của bạn tốt mẹ cô, mà dì Dương đối với cô cũng tốt lắm, cho nên nhìn dì Dương, cô luôn luôn không có nói chuyện dứt khoát, nhưng là đến hôm nay, Hà An Ân cảm thấy nếu không nói chuyện dứt khoát, Dương Thiếu Đình sẽ không quên đi.
"An Ân. . . . . ." Dương Thiếu Đình sững sờ nhìn cô, không nghĩ tới cô lại nói như vậy.
"Tôi đưa anh đi bệnh viện bôi thuốc, là tôi muốn vì Đỗ Khang làm chút chuyện, chẳng phải bởi vì vết thương của anh, xin anh đừng hiểu lầm."
"An Ân, anh ta đến cùng có cái gì tốt, tốt đến em ngay cả anh cũng đều xem không vào mắt?" Chuyện cho tới bây giờ, Dương Thiếu Đình biết người phụ nữ trước mắt chẳng những sẽ không nhận hắn, với lại hận không thể cùng hắn bảo trì khoảng cách một vạn tám ngàn dặm, nhưng hắn vẫn là không cam lòng, hắn muốn biết đến cùng hắn có chỗ nào kém hơn Đỗ Khang.
"Anh có cái gì tốt thì tôi không biết, tôi chỉ biết không có anh, cuộc sống của tôi không có bị ảnh hưởng gì, nhưng không có Đỗ Khang, tôi thật giống như mất đi thứ quan trọng nhất, đến cả thế giới này biến thành cái dạng gì sẽ đối với tôi mà nói cũng không quan trọng, lúc này anh đã hiểu sự hênh lệch chưa?" Hà An Ân nhìn anh, nhất ngôn nhất ngữ vô cùng nghiêm túc.
Có người nói, phụ nữ bởi vì tình yêu sẽ trở nên đẹp hơn, trở nên dũng cảm hơn, những lời này Dương Thiếu Đình luôn không tin tưởng,nhưng khi nhìn Hà An Ân xinh đẹp trước mặt, hắn lần đầu tán thành những lời này.
Nhưng mà khiến cô trở nên xinh đẹp như vậy, dũng cảm như vậy, lại không phải là Dương Thiếu Đình anh, lúc này đây, anh thật sự biết rõ anh cùng với Hà An Ân thật sự không có khả năng, cho nên anh quyết định cứ như vậy mà buông tay .
"Anh hiểu được, anh về sau sẽ không tới dây dưa với em nữa." Anh nhẹ giọng nói, từ trên mặt đất đứng lên, "Em trở về bên cạnh Đỗ Khang đi, không cần đưa anh đi bệnh viện bôi thuốc nữa." Anh muốn giữ lại một tia danh dự nam tính cuối cùng.
Nghe câu đó, Hà An Ân lại do dự , vừa mới tức giận Đỗ Khang như vậy, bây giờ cô đi tìm anh không phải đi chịu chết sao?
Cho nên cô quyết định nghỉ hai ngày, để cho hai người bình tĩnh lại, sau đó cô sẽ đi tìm Đỗ Khang thì tốt lắm.
Buổi sáng thứ hai , cô mang theo cơm trưa mình tự làm, tính đem"Cơm" thỉnh tội, cơm trưa này là cô mới làm hồi sáng , cô còn đặc biệt làm thành một hình trái tim, hi vọng Đỗ Khang nhìn đến hình trái tim, ăn xong sẽ dễ dàng tha thứ cho cô.
Chỉ là cô từ chín giờ đợi đến mười một giờ, Đỗ Khang còn chưa có đi làm, cô sốt ruột , nhịn không được gọi điện thoại phòng nhân sự hỏi hôm nay Đỗ Khang có phải hay không xin nghỉ phép, nhưng phòng nhân sự báo cô một tin tức khiến cả người cô đều choáng váng.
"Đỗ quản lý bởi vì xương cẳng chân bị nứt, đã nằm viện hai ngày, bác sĩ nói anh ấy ít nhất phải tĩnh dưỡng hai tuần lễ, An Ân, cô là bạn gái của anh ấy, cô thế nào không biết?"
Xương cẳng chân bị nứt? Xương cẳng chân anh làm sao có thể bị nứt chứ? Hơn nữa cô làm sao có thể thời điểm anh bị thương nằm bệnh viện, hoàn toàn không biết gì? Cảm giác áy náy bao phủ cô, cô gác điện thoại sau đó lập tức thu dọn đồ đạc, cầm túi xách muốn rời đi.
"An Ân, cậu đi đây vậy?" Phương Du thấy cô đi rất gấp, thậm chí không có xin phép, liền bất ngờ cảm thấy ngạc nhiên, nếu cô ấy đi như vậy, toàn bộ 1000 khối tiền thưởng siêng năng sẽ không có, này cũng không phải là chuyện Hà An Ân sẽ làm ra.
"Đỗ Khang nằm viện , mà mình lại không biết." Hà An Ân hốc mắt đỏ lên, hối hận bản thân ngày đó không đi tìm Đỗ Khang, nếu cô đi tìm, làm sao có thể cho tới hôm nay mới từ trong miệng người khác biết Đỗ Khang bị thương nằm viện?
"Hửm?" Mắt Phương Du cũng choáng váng, " Đợi đã,mình đưa cậu đi bệnh viện."
Cô biết hiện tại Hà An Ân nhất định rất sốt ruột, cho nên cô đưa An Ân đi là tốt nhất.
" Được được, cám ơn cậu, Du." Hà An Ân vội vàng nói cảm ơn, trong đầu cô hiện tại chỉ có Đỗ Khang, căn bản là không thể suy nghĩ được toàn bộ tiền thưởng siêng năng của cô cùng Phương Du sẽ không cánh mà bay.
"Đồ ngốc, cảm ơn cái gì?" Phương Du vung bàn tay lên, xách này nọ lên liền đi theo Hà An Ân đi ra ngoài, còn không rõ nội tình, hai nữ tài ba, Hinh Phương Du cùng Tiểu Hà tàn sản vẻn vẹn chỉ mong có toàn bộ siêng năng thưởng hàng tháng, cùng nhau trốn công việc đi.