Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền

Chương 3

Chương 3
Cơn sốt đã giảm dần, lại bị ép buộc ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, trước mắt Hà An Ân đã thấy toàn bộ tiền thưởng siêng năng không cánh mà bay, một trận thở dài thở ngắn, trở lại văn phòng sau hai ngày nghỉ.

Vừa trở về, đương nhiên đầu tiên là bị một trận lề mề dài dòng, chị em hỏi han, ân cần thăm hỏi từ đầu đến chân, cùng với nhận một đống đồ ăn bảo vệ sức khoẻ, nhận các yêu thương từ các chị em xong, cô còn chưa kịp lật xem tài liệu trên bàn mình, thì điện thoại trên bàn cô liền vang lên.

Cô không cần nghĩ ngợi cầm lấy điện thoại, nói thanh âm nhỏ " Xin chào Ngài " sau, sợ tới mức xém chút nữa quăng luôn điện thoại xuống đất, người gọi điện thoại này chính là Đỗ Khang, tim đập thình thịch, cô chỉ sợ Đỗ Khang thấy cô bình phục, lại đưa cô thật nhiều công việc, khiến cho cô tiếp tục cuộc sống tăng ca đáng sợ kia.

"Cô còn nghe tôi nói gì không?" Đỗ Khang đợi một hồi lâu không nghe cô đáp lại, đành phải hỏi lần nữa.

"A? Có,tôi có đang nghe." Hà An Ân có chút chột dạ trả lời, trên cơ bản cô luôn luôn hồi hợp, căn bản không có nghe Đỗ Khang nói cái gì.

Đỗ Khang trầm mặc một hồi, "Hà An Ân, bây giờ vào văn phòng tôi." Nói xong anh liền cúp điện thoại.

Hà An Ân mất hết can đảm gác điện thoại, Phương Du bên cạnh đi lại thăm dò, tò mò hỏi: "An Ân, như thế nào? Ai gọi tới vậy?"

Hà An Ân khẽ thở dài, "Đỗ Khang muốn bây giờ mình vào phòng làm việc của anh ta." Một câu đáp lại hết thảy tò mò của Phương Du.

Phương Du ngừng một chút, rồi sau đó cô quơ quơ tay nhỏ bé, "An Ân, chúa ở cùng cậu."

Hà An Ân lộ ra một biểu cảm thống khổ không thể tả, sau đó thấy chết không sờn* hướng tới văn phòng xa cách kia đi đến, mới đi đến cạnh cửa chợt nghe mệnh lệnh của Đỗ Khang, "Tiến vào, đem cửa đóng lại."

* Xem cái chết như không

Hà An Ân chậm rãi đem cửa đóng lại, sau đó ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc khổng lồ.

Đỗ Khang buông tài liệu trên tay, mắt đen dừng trên khuôn mặt đã khôi phục hồng hào.

"Đỗ quản lý, xin hỏi anh kêu tôi vào có chuyện gì không?"Hà An Ân như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn đến tâm hoảng loạn.

Nói thật nói, cô cũng không biết vì sao, lúc đối mặt với Đỗ Khang, cô luôn có một cảm giác như con chuột gặp gỡ mèo, cô tự hỏi trừ bỏ lần ở trước mặt mọi người hướng anh đòi nợ,cho tới bây giờ cô cũng không có gây phiền toái gì cho anh nha.

Trên mặt cô không tự giác lộ ra nét khẩn trương, khiến Đỗ Khang nhịn không được nhíu mày.

Trên thực tế hai ngày cô ở bệnh viện, anh không ngừng hỏi bản thân, ngày đó ở trong bệnh viện, anh đã biểu hiện khác thường gì, còn có tại sao anh lại hiểu lầm người thanh niên kia là bạn trai cô.

Kỳ thực đáp án rất rõ ràng, anh căn bản không cần tốn thời gian nhiều lắm cũng đã nghĩ thông suốt, có thể khiến anh để ý như thế nguyên nhân chỉ có một,đó chính là anh thích Hà An Ân, nhưng cho tới bây giờ, anh vẫn không rõ, bản thân vì sao lại thích người phụ nữ yêu tiền Hà An Ân này.

Nói cô xinh đẹp,anh cũng từng gặp qua không ít phụ nữ xinh đẹp như cô, cô nhiều lắm chỉ có thể thanh tú đẹp mắt; nói cô thông minh, xung quanh anh phụ nữ thông minh rất nhiều, cô chỉ có thể xem như so người bình thường ưu tú hơn một chút, mà cô duy nhất hơn người ở chổ là cá tích xem tiền như mạng.

Nhưng này có cái gì hấp dẫn anh, ánh mắt thưởng thức của anh cùng với thẩm mỹ khi nào trở nên chấp nhận như thế? Cho dù không hiểu, cho dù mơ hồ, nhưng thích chính là thích, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới trốn tránh nó.

Chẳng qua đối với Hà An Ân mà nói, anh thật sự đáng sợ như vậy sao? Anh tự hỏi tuy rằng mấy ngày này vẻ mặt anh không tính là ôn hoà, nhưng cũng không đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi khẩn trương chứ, giải thích duy nhất chính là anh mấy ngày này vì muốn cô có thể danh chính ngôn thuận ngồi trên vị trí trợ lí mà dọa đến cô rồi.

Nhưng anh tuyệt không hối hận, bởi vì ngày hôm qua thông qua phòng nhân sự cô đã được lên chức, tin tức sẽ công bố vào tuần sau, mà người trong bộ cũng không có xấu đến mức đồn ra, như vậy anh đã đạt được mục đích.

"Hà An Ân, bắt đầu tuần sau, cô tiếp nhận công việc của trợ lí Trần." Đỗ Khang nhàn nhạt nói, không có để ý liệu cô có bỏ xuống cảnh giác với mình hay không, đối anh có hay không đều được.

Anh có kế hoạch riêng của mình, hơn nữa thích một kích tất trúng*, không lãng phí thời gian, còn làm tốt hết thảy điều chuẩn bị phía trước, anh sẽ cố gắng giữ tỉnh táo suy xét, từng bước một chơi ván cờ đã rãi ra.

* Đánh một cái liền trúng

"Hử?" Hà An Ân có chút phản ứng không kịp nhìn anh.

Đỗ Khang có chút bất đắc dĩ nhìn cô vẻ mặt mù mờ ngỡ ngàng, lúc đối mặt với anh, anh phát hiện Hà An Ân hình như rất thích ngẩn người, " Tôi nói khó hiểu vậy sao? Cấp trên đã quyết định để cho cô đảm nhiệm chức trợ lý, thông báo sẽ được công bố vào tuần sau."

Lúc này Hà An Ân như ở trong mộng mới tỉnh, khó có thể tin trợn tròn mắt, "Sao, làm sao có thể?Có nhiều người có lý lịch tốt hơn tôi, làm sao lại chọn tôi ngồi vị trí trợ lý đó chứ."

"Là tôi đề cử với bọn họ, Hà An Ân, rõ ràng cô có thể làm hoàn thành tốt, vì sao cô cố tình chỉ dùng 70 phần trăm sức để làm việc?" Nếu anh không rõ, như vậy hỏi trực tiếp cô thì có đáp án rồi.

"Cái gì hoàn thành tốt, 70 phần trăm? Đỗ quản lý anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu nha." Hà An Ân mở to mắt,đôi mắt cực kì vô tội nhìn anh.

"Cô biết ý tôi là gì, đừng giả ngốc, cô cho là mấy ngày nay tôi giao cho cô nhiều công việc như vậy, chẳng lẽ nhàn rỗi không có việc gì sao?"

Hà An Ân mắt lớn hơn nữa , giống như đang hỏi anh, anh thật sự nhàn rỗi không có việc gì làm, nên cố ý kiểm tra tôi sao?

Nhìn Đỗ Khang thiếu chút nở nụ cười, tốt nhất anh thật sự rảnh rỗi, mới tìm cô kiểm tra, "Hà An Ân, không cần nói lảng sang chuyện khác."

Mắt thấy anh thật sự cố ý muốn biết đáp án, Hà An Ân nửa xấu hổ, nửa lúng túng nói: "Bởi vì tôi không muốn thăng chức, chỉ muốn làm một kế toán bình thường, như vậy mới có thể đúng giờ tan tầm, không cần tăng ca."

" Đó là lý do của cô sao?"

Lúc này Hà An Ân trầm mặc lâu hơn lần trước, thật lâu sau, cô mới nhỏ giọng trả lời, "Sau khi tan tầm, có thể đến quán nhỏ ở chợ đêm bán này nọ kiếm tiền." Cô luôn luôn nỗ lực giấu diếm chuyện này, bởi vì trong quy định của công ty,nhân viên không được phép làm hai việc.

Nghe đáp án này, Đỗ Khang một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên, tựa như đã sớm biết, bất quá khi nghe cô nói làm hai việc này, nội tâm có chút loé lên một chút.

"Cô biết quy định công ty." Đỗ Khang chậm rãi nhắc nhở.

Hà An Ân cứng đờ, không khỏi nghĩ rằng Đỗ Khang có phải đi báo cáo hay không.

"Tôi sẽ không đi báo cáo." Anh nhàn nhạt nói: "Chẳng qua cô không nghĩ đến nếu bày hàng bán ở chợ đêm, sẽ không có người thấy sao?"

Hà An Ân đương nhiên cũng biết có khả năng sẽ bị thấy, cho nên mỗi khi bày hàng , cô run lên vì sợ hãi ,luôn nhìn đông nhìn tây , vừa thấy lấp loáng nhân viên trong công ty liền bắt đầu trốn đi, tìm đến một sạp nào đó, vọt đến bên cạnh nhìn này nọ, mỗi lần đều khiến cô rất mệt, nhưng muốn cô buông cơ hội kiếm tiền này,nhìn tiền lấp lánh biến mất , lòng của cô giống như bị dao cắt vậy.

Nhìn trên mặt cô hiện vẻ đấu tranh, Đỗ Khang biết anh có cơ hội khiến cho cô đi vào ván cờ của mình, " Tôi có cách để cho cô có thể kiếm tiền mà không cần phải trốn trốn nấp nấp vì sợ bị người khác gặp được."

Nghe vậy, đôi mắt Hà An Ân giống như tỏa sáng nhìn Đỗ Khang, "Đỗ quản lý, xin hỏi cách đó là gì vậy?" Có việc cầu người, cho nên tiếng nói cùng với giọng điệu của cô so với ngày thường mềm dịu hơn, cũng ngọt hơn so với ngày thường.

Đôi mắt Đỗ Khang dừng trên đôi mắt to leó sáng của cô, "Gần đây tôi cần tìm người giúp tôi quét dọn trong nhà,cô hàng tháng bày hàng kiếm được bao nhiêu, tôi sẽ dựa theo đó tính cho cô, như vậy cô không cần trở lại quán nhỏ đó, cũng không cần sợ bị người khác thấy làm hai việc rồi." Anh chậm rãi nói ra cách của anh.

Nhưng mà cách này vào trong tai Hà An Ân lại có chút kỳ quái thế nào ấy, "Đỗ quản lý, anh sao không tìm người chuyện nghiệp giúp anh quét dọn phòng ở?" Người bình thường đều sẽ tìm người chuyên nghiệp giúp quét dọn, sẽ không tìm một cấp dưới làm hai việc đi quét dọn nhà mình, huống chi bọn họ cũng chẳng quen, anh đưa ra cách này thật sự không có hợp lý.

Hà An Ân tuy rằng yêu tiền, nhưng không có ngu xuẩn chỉ vì tiền đến cả an toàn bản thân cũng không qua tâm.

" Tôi chỉ cho cô một lựa chọn mà thôi, cô có thể lựa chọn làm nữ giúp việc, cũng có thể lựa chọn tiếp tục bày hàng bán ở chợ đêm, nhưng nếu bị người khác phát hiện, sẽ có kết cục gì cô hẳn biết." Đỗ Khang cũng không giận, tiếp tục bình thản nói chuyện.

Kết cục gì? Đương nhiên là bị công ty đuổi việc, rời đi công ty, này cũng là điều Hà An Ân luôn luôn lo lắng , bởi vì cô thật sự luyến tiếc rời đi công ty này.

" Tôi ở một mình, chỉ yêu cầu một tuần đến nhà tôi quét dọn ba ngày hơn nữa cô còn được nghĩ hai ngày cuối tuần."

Điều kiện Đỗ Khang thật hấp dẫn nha, nhưng Hà An Ân vẫn cảm thấy không ổn, "Nếu. . . . . . Tôi nói nếu thôi nha tôi đến nhà anh quét dọn bị người ta phát hiện thì làm sao,lúc đó chẳng phải cùng bị người phát hiện tôi bán hàng ở chợ đêm giống nhau sao, bị công ty đuổi việc?"

"Đã để cho cô lựa chọn,tôi đương nhiên đã suy nghĩ tốt về chuyện thay cô giải thích." Đỗ Khang dùng đầu ngón tay nhịp nhịp trên bàn làm việc dày, tốc độ không nhanh không chậm hỏi: "Cho nên lựa chọn của cô là?"

Đối với điều kiện hấp dẫn như vậy , cô cảm thấy rất khó lựa chọn, một phương diện, trừ bỏ trong thời gian làm việc nhìn thấy Đỗ Khang, tuy rằng một tuần chỉ quét dọn ba ngày thôi, tin tưởng anh ở một mình chắc cũng không quá lộn xộn; về phương diện khác, tuy rằng bày hàng bán rất vui vẻ còn có thể kiếm tiền, như lại rất mạo hiểm nếu bị người khác phát hiện sẽ bị công ty đuổi việc, hai lựa chọn đều có lợi,nhưng đồng thời cũng có chổ không tốt.

"Có thể cho tôi trở về suy nghĩ cẩn thận được không?" Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là không quyết định, Hà An Ân ấp úng lên tiếng.

"Bởi vì nhà tôi đã lâu không có người dọn dẹp rồi, nếu cô không đồng ý, hôm nay tôi chuẩn bị nhờ người tìm giúp tôi một người giúp việc tin cậy, nếu vậy cô cũng chỉ có thể tiếp tục đến chợ đêm bán hàng thôi." Đỗ Khang làm sao có thể để cho cô thời gian suy nghĩ biện pháp khác, cho nên anh cố ý không cho cô thời gian suy nghĩ, buộc cô phải lựa chọn bây giờ.

Mỗi người khi bị bức lựa chọn một thứ gì đó, lại còn cần chọn một cách nhanh chóng, rất nhiều người bởi vì gấp rút mà trở nên hoảng loạn, không cần do dự quyết định, mà Hà An Ân cũng không ngoại lệ.

Cho nên cô lựa chọn một quyết định khiến cô hối hận không thôi," Tôi ,tôi đáp ứng đến nhà anh giúp anh quét dọn." Cho dù bị phát hiện, anh đã nói có thể thay cô giải thích, tuy rằng còn chưa biết giải thích dạng gì, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần là Đỗ Khang nói những người khác đều sẽ tin tưởng vô điều kiện.

"Cô xác định? Không đổi ý?" Nghe được câu trả lời của cô, khóe môi Đỗ Khang gợi lên một chút nhợt nhạt , không thể nhận ra độ cong là bao nhiêu.

Chỉ cần Hà An Ân cẩn thận nhìn vào ánh mắt anh, sẽ phát hiện người đàn ông luôn luôn lãnh đạm không có biểu cảm gì, cư nhiên trong mắt hiện mỉm cười, còn có một nét ôn nhu khó có thể phát hiện.

Ngạc nhiên câu hỏi vừa rồi của anh, Hà An Ân cũng cảm thấy bản thân quyết định thật sự có chút nhanh, nhưng cô còn chưa mở miệng nói gì, Đỗ Khang đã lần nữa mở miệng nói: "Nếu không đổi ý, như vậy bây giờ tôi liền nghĩ ra một phần hiệp ước."

"Vì sao còn muốn nghĩ hiệp ước?" Cô cảm giác thành thật của mình bị nghi ngờ.

"Cái này chỉ là hình thức mà thôi, cho cô cũng cho tôi một quyền lợi, chẳng lẽ cô không sợ giúp tôi quét dọn xong, tôi sẽ không trả tiền cho cô sao?" Cố ý, anh ám chỉ tiền khoa* của mình.

*Ý đây là nói vụ anh mượn tiền lần trước mà quên trả lại cho nữ 9 á.

Đúng rồi, hai trăm khối kia! Nghe thế, Hà An Ân ngược lại cảm thấy hiệp ước này nhất định phải ký.

Cô mới sẽ không ngốc để anh một lần nữa nợ cô đâu, cô đắc chí nghĩ, lại không nghĩ rằng bản thân nhất thời không nhìn rõ điều khoản trên hiệp ước, sẽ mang đến nhiều hậu quả nghiêm trọng cho cô.

Thứ bảy thời tiết vô cùng trong lành, Hà An Ân mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, dựa theo địa chỉ Đỗ Khang viết cho cô, đi đến một khu dân cư cao cấp, không cần hoài nghi,nằm mơ Hà An Ân cũng không dám tưởng tượng giá phòng ở này.

Thật là người có tiền nha, cô than thở nghĩ, bất quá khu dân cư cao cấp chính là khu dân cư cao cấp,đến cả an ninh khu dân cư bình thường cũng không so nổi được, những người ra vào hoặc là xe đều cần có giấy chứng nhận đăng ký dãy số, hỏi rõ đi đâu, ở tầng nào, đợi tra tư liệu kỹ càng, nhân viên bảo vệ mới cho đi.

Cậu em phía trước tra xét một phen, Hà An Ân tự động từ trong túi xách lấy ra chứng minh thư, chuẩn bị tâm lý bị tra xét một chút.

"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Nhân viên bảo vệ cao lớn mạnh khỏe lịch sự hỏi.

Hà An Ân lập tức đem địa chỉ đưa cho anh, "Tôi tới đây, tìm Đỗ tiên sinh."

"Xin hỏi cô là Hà An Ân tiểu thư sao?" Bảo vệ lại hỏi, thấy cô gật gật đầu sau lại nói: "Hà tiểu thư, Đỗ tiên sinh đã thông báo cho chúng tôi, cho nên cô có thể trực tiếp đi vào bên trong, không cần đăng ký, mặt khác đây hộ gia đình mời cô cất kỹ, về sau khi ra vào chỉ cần đưa hộ gia đình này ra là có thể đi rồi."

Cầm Tạp Phiến* thiết kế xinh đẹp thành thạo khéo léo ở trong tay, không biết vì sao, Hà An Ân có cảm giác mình cũng thăng tiến trở thành một gia đình trong khu dân cư cao cấp, tuy rằng cô chỉ đảm đương nữ giúp việc,giúp Đỗ Khang quét dọn nhà anh mà thôi.

*ID card

Đi qua một số căn nhà, mỗi một tòa nhà không nhiều tầng lầu lắm, chỉ đến tầng năm mà thôi, nhưng chiếm chỗ rất lớn, hơn nữa ở giữa mỗi tòa nhà sẽ cách một hoa viên nhỏ,chắc chắc người đối diện sẽ không nhìn thấy chuyện gì trong nhà mình,coi trọng thiết kế cá nhân, là điểm bán chính của khu dân cư này.

Dùng giấy chứng nhận hộ gia đình quét vào monitor (màn hình) cửa lớn, cửa thủy tinh tự động mở ra, tuy rằng Hà gia cũng coi như có chút tài phú, nhưng không có đốt tiền như Đỗ Khang, hết thảy đều đơn giản không xa hoa, cho nên trong ngoài đều có vẻ yên tĩnh như dân thường,Hà An Ân, dùng một trái tim kính nể, đi vào đại sảnh được bố trí xa hoa kia.

Đi vào thang máy, nhìn đại sảnh dưới lầu xinh đẹp như vậy, khiến cô nhịn không được bắt đầu chờ mong nhà Đỗ Khang đến cùng có bao nhiêu xinh đẹp,sẽ trang hoàng có phong thái cỡ nào.

Bởi vì mỗi một tầng chỉ có một hộ, cho nên Hà An Ân vừa đi ra thang máy, liền dễ dàng tìm được cánh cửa kia, nhưng vẫn chưa đến gần, cô liền ngửi được một mùi thúi thúi.

Cô ngẩn người, có chút không thể tin được, nơi này phải sạch sẻ mới đúng, sẽ không có khả năng có hương vị thối như vậy, nhưng cô từng bước một đi đến gần cánh cửa kia, mùi thúi cũng càng ngày càng đậm, cô cơ hồ có thể xác định mùi thúi là từ phòng trong đi ra.

Một ý niệm chẳng lành trong lòng nổi lên, nhưng cô vẫn nổi lên dũng khí, vươn ngón trỏ run run, ấn xuống chuông cửa màu trắng đơn giản.

Leng keng, tiếng chuông cửa vang lên, không bao bao lâu, cửa dày bị người từ trong mở ra, theo cánh cửa bị mở ra, càng thối, hương vị ùn ùn tiếng đến cô.

Hà An Ân thùng thùng thùng lui về sau vài chục bước, lưng trúng cửa thang máy lạnh như băng, cơ hồ muốn chạy trối chết, lui về phía sau, khóe mắt cô nhìn đến cánh cửa kia tình cảnh rung động lòng người đến cỡ nào, có ai có thể nói cho cô, làm sao chổ này có thể loạn giống như không dành cho người ở, mà là như kho hàng hoá?

"Cô đứng xa như vậy làm gì?" Nhìn thấy cô một bộ dạng như gặp quỷ,lông mày Đỗ Khang nhịn không được nhíu lại.

"Anh, anh. . . . . ." Tay trắng mịn run rẩy chỉ hướng anh, "Nhà anh, nhà anh làm sao có thể loạn thành như vậy?" Thoạt nhìn, cô chỉ có thể nhìn đến đồ vật ném loạn, căn bản nhìn không tới sofa đặt ở giữa phòng khách, " Không phải anh nói chỉ có mình anh ở sao?"

Nhìn đến tình cảnh như vậy , cô căn bản là cạn sạch sức lực đến quét dọn, cô lớn như vậy cũng chưa từng nhìn qua một phòng loạn thành như vậy, đáng sợ, thật sự đáng sợ.

Đỗ Khang bị cô nói như vậy, trên mặt đột nhiên như bị phỏng.

Thật ra, anh thừa nhận anh không có thiên phú dọn dẹp trong nhà, một gian phòng tốt đều có thể bị anh biến thành bộ dạng giống như một ổ chó, này cũng là nguyên nhân khi anh còn ở nước ngoài bạn bè luôn không muốn đến nhà anh, bởi vì vừa đến nhà anh đều phải giúp anh dọn dẹp.

Không nên hỏi anh vì sao không có tìm người chuyên nghiệp đến giúp anh dọn dẹp phòng lộn xộn này, trên thực tế anh có tìm, nhưng lại muốn đối phương cách một ngày sẽ đến nhà anh dọn dẹp một lần, nhưng không biết vì sao, anh có thể trong vòng một ngày ngắn ngủn đem phòng vốn sạch sẽ biến trở về ổ chó lúc đầu, cũng bởi vậy anh mỗi một lần làm cam kết tới quản gia chuyên nghiệp đều làm không lâu.

Mà về nước lần này, bởi vì luôn luôn vội vàng, để cho mình bằng tốc độ nhanh nhất thích ứng hoàn cảnh công tác mới, cho nên chuyện tìm quản gia chuyên nghiệp lần nữa bị trì hoãn, thế cho nên anh trở về hơn ba tháng, nhà của anh đều không có người dọn dẹp.

Vừa khéo anh muốn tìm cơ hội cùng Hà An Ân ở chung nhiều hơn, cho nên liền đưa ra điều kiện hướng cô thay anh dọn dẹp phòng ở này, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt cô, anh bắt đầu hoài nghi, anh trước nên tìm chút người chuyên nghiệp để dọn dẹp một lần, mới để cho cô tới cửa sao?

Nhưng vừa ngẫm nghĩ lại, cô ở chung một ngày cũng sẽ biết khuyết điểm này của anh,nếu như vậy thì tới khi đó sẽ khiến cô đả kích hơn nữa thôi chi bằng hiện tại để cho cô biết anh là người thế nào cho rồi.

"Tôi, tôi cảm thấy. . . . . ." Nhưng chỉ là cái thoáng nhìn ngắn ngủn, đã khiến dũng khí của cô hoàn toàn hao hết , Hà An Ân cảm thấy bản thân không có bản lĩnh kia, có thể triệt để đem nhà anh quét sạch sẽ, "Tôi cảm thấy. . . . . .Năng lực của tôi không đủ, cho nên có thể hay không, có thể hay không. . . . . ."

"Không thể." Đỗ Khang không nói hai lời, chặt đứt đường lui của cô, " Cô đã quên, chúng ta đã ký hiệp ước rồi ư?"

Hiệp ước! Hà An Ân cực kỳ hối hận, cô không có việc gì cùng anh ký cái gì hiệp ước, hiện tại làm hại bản thân muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, vẻ mặt cô cầu xin nhìn về phía cái người khởi xướng kia.

"Nhanh chút tiến vào." Anh nghiêng nghiêng người nhường ra một vị trí, để cô có thể tiến vào bãi phế liệu đáng sợ kia.

Đây là gọi là gì, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay?

Hà An Ân tưởng tượng đến hương vị đáng sợ vừa mới ngửi được kia, khuôn mặt nhỏ nhắn liền không tự chủ tái nhợt, vội vàng từ trong ba lô lấy ra một cái khẩu trang, nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy chỉ có một khẩu trang không đủ, cô lại từ trong ba lô lấy ra khăn trùm đầu vốn định dùng để cột trên đỉnh đầu mình, không để tro bụi dơ dính trên tóc, bịch vào trên mũi của mình, bây giờ mới nặng nề lại thong thả đi về hướng anh.

" Cô có cần phải làm như thế không hả?" Thấy cô toàn bộ võ trang, Đỗ Khang có chút bất đắc dĩ hỏi.

"Cái mũi anh có vấn đề! Làm sao có thể chịu được loại sinh hoạt như vậy?" Anh một mặt lôi thôi, không biết tại sao lại khiến cho sự sợ hãi của Hà An Ân đối với anh biến mất vô tích, cư nhiên cũng dám cùng anh lớn nhỏ tiếng," Nhà anh rốt cuộc đã bao lâu chưa được dọn dẹp thế?"

Tự biết đuối lý Đỗ Khang sờ sờ chóp mũi, tình huống này anh biết, bạn bè xưng loại tình huống này như nhập cá muối tứ*, lâu quá nên không ngửi thấy mùi thối, anh cũng sớm có thói quen ngửi mùi thúi như vậy, đương nhiên là không biết có vấn đề gì, hơn nữa mỗi ngày anh rời nhà đều sạch sẽ ngăn nắp, chưa bao giờ có người nói anh lôi thôi, anh liền càng không kiêng nể gì làm như không có việc gì.

* Đại loại như ở lâu riết quen.

" Chổ này tôi chưa từng kêu người tới dọn dẹp." Anh trả lời có chút chột dạ.

Nói cách khác, Đỗ Khang trở về bao lâu, thì nhà của anh liền dơ dáy bẩn thỉu bấy lâu, mà anh là chủ nhân gian phòng xa hoa này, thế nhưng có thể chịu được hoàn cảnh như vậy, thật là. . . . . . Bất khả tư nghị*.

*Không thể tưởng tượng nổi

Hà An Ân rất muốn hít vào một hơi thật sâu, nhưng cô càng sợ hít vào mùi thúi đáng sợ kia, đành phải thở một ngụm nho nhỏ, ngón trỏ chỉ về hứơng máy điều hoà, " Anh trước hết tắt mấy điều hoà đi, đem cửa sổ mở ra." Cô sợ nếu mình còn ở trong hoàn cảnh làm việc như vậy , còn chưa quét dọn xong, thì đã bị mùi thúi này ngạt thở mà chết rồi.

Đỗ Khang ngoan ngoãn đi đến tắt máy điều hòa, đang muốn đem cửa sổ đẩy ra, thì phía sau lại truyền tiếng người phụ nữ hỏi, "Đỗ Khang,anh bỏ đồ dụng quét dọn ở đâu vậy? Tôi tìm không thấy."

Anh đem cửa sổ đẩy ra sau đó xoay người, một bộ mặt vô tội nhìn cô, không ngại học hỏi kẻ dưới* hỏi cô, "Cái gì là đồ dùng quét dọn?"

* Kẻ kém cỏi hơn mình

"Cái chổi, đồ lau,nước lao kính nữa. . . . . ." Cô bày ra một bộ dạng như đang cần gì đó, chỉ thấy mỗi suy nghĩ đều giống nhau, Đỗ Khang liền lắc lắc đầu, "Cô tại sao không nói sớm,để tôi biết còn mua trước?"

Hà An Ân cơ hồ thét chói tai, tức chết cô mất, có ai có thể tưởng tượng được, bề ngoài là người đàn ông ngăn nắp, nhưng trong cuộc sống hằng ngày lại hỗn loạn như vậy.

Kỳ thực này cũng không thể trách Đỗ Khang, sinh hoạt ngày thường của anh đều có quản gia chuyên nghiệp thay anh giải quyết, anh đương nhiên không cần đi để ý tới cái gì là cái chổi, còn cái gì là nước lao kính nha.

"Anh . . . . . ." Nhịn không được hô hấp sâu có vài phần dồn dập, mùi thúi xâm nhập vào mũi khiến Hà An Ân nổi giận , cô vọt tới trước mặt anh,đưa bàn tay ra, "Đưa tiền đây, tôi muốn đi mua sắm." Đem đồ dùng quét dọn mua hết một lần.

Đỗ Khang lấy bóp da ra rút vài tờ một ngàn nguyên đưa cho cô, thấy anh đưa cô nhiều quá, nhịn không được mở miệng,"Này rất nhiều, tôi với anh cùng đi."

Miễn phí lao động, mình không cần khiêng cái đống chết khϊếp kia , cô đương nhiên cầu còn không được, cất kỹ tiền, nhét vào trong túi đeo lưng của mình, một giây sau cô giống như nhớ tới cái gì, hướng tủ lạnh trong phòng bếp đi tới.

Vừa mở ra, quả nhiên như cô dự tính , trong tủ lạnh chỉ có nước cùng đồ uống, cùng với một hai thực phẩm đông lạnh, hơn nữa còn là đồ ăn quá hạn.

Cô nhướng mày, đem hai thứ kia ra ném vào trong thùng rác, sau đó trở lại phòng khách, đi đến trước mặt anh, lời nói thấm thía cho anh một câu lời bình, "Tương lai bà xã anh nhất định là nữ giúp việc vạn năng,mới có thể sống bền với anh!"

Đỗ Khang nghe lời bình như vậy, gật gật đầu, hiện tại không phải anh đang bồi dưỡng người phụ nữ đó làm việc đó sao?