Chương 18
Dung Phượng Nương nhìn dung nhan quen thuộc trước mặt, trong đầu hiện lên khuôn mặt hiền hậu, đặc biệt đôi đồng tử đen láy kia, quả thực thật giống muội muội đã mất của bà. Cho nên đối với nữ tử này, bà tự nhiên sinh ra những thương cảm đặc biệt.Chỉ là nàng vào trang chưa đến hai tháng, hôm nay đã đến đây từ biệt bà, nói nàng phải đi. Điều này thật sự là đi ngược lại quy củ trong trang. Theo quy định của Lạc Diệp sơn trang, tỳ nữ bình thường vào làm, thời gian ngắn nhất cũng phải là nửa năm. Lúc trước thương tình nàng mang theo đứa con, cô độc và bất lực nên nhất thời bà mềm lòng thu nhận nàng, nhưng bà không thể vì một mình nàng mà phá vỡ quy định trong trang.
Nhìn ánh mắt cầu xin kia, Dung Phượng Nương như nhìn thấy muội muội đáng thương của mình đang cầu xin. Lòng bà chợt đau đớn. Nếu như trước kia bà có thể ngoan tuyệt quyết tâm không cho muội muội đi theo nam nhân đó, có lẽ sẽ không tạo nên kết cục như ngày hôm nay. Ngày ấy, bà đau đớn vì muội muội cứ mãi cầu xin, cho nên để muội muội ra đi…. Mà nữ tử trước mắt này, thật giống Vân nương…
“Vì sao phải đi?”
“Thực xin lỗi, đại nương. Ngọc Thanh phải về Núi Ngọc Phong, cho nên phải rời Lạc Diệp sơn trang” .Tô Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc Nhi đang ngủ say, vẻ mặt đầy hối lỗi. Nàng thật sự xin lỗi Dung Đại Nương, nhưng vì sự việc đã vô cùng cấp bách, nếu không đi, có thể nàng sẽ phải vào ngục của Vương phủ.
“Từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở Núi Ngọc Phong sao?” Nghe nói Vân Nương khi còn sống đã cùng nam nhân kia ẩn cư ở Núi Ngọc Phong.
“Vâng, Ngọc Thanh từ nhỏ đã lớn lên ở Núi Ngọc Phong. Vì lần này không thể tìm được đường về Núi Ngọc Phong, cho nên….”
Dung Đại Nương lẳng lặng nhìn nàng, cẩn thận cân nhắc sự thành thật trong lời nói của nàng.
Lúc sau, bà lại hỏi “Có thể cho ta biết tên của mẫu thân ngươi không?”
Tô Ngọc Thanh không hiểu ra sao. Không phải đang nói chuyện nàng rời sơn trang sao? Như thế nào lại chuyển sang gia cảnh nhà nàng?
Nhưng nàng vẫn cung kính đáp “Dung Vân Nương. Mẫu thân qua đời từ khi ta còn nhỏ.”
Dung Phượng Nương kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, gấp gáp hỏi “Mẫu thân của ngươi quả thật là Dung Vân Nương sao?”
Tô Ngọc Thanh càng lúc càng mờ mịt, tên của mẫu thân, nàng có thể nhớ lầm sao?
Nàng khó hiểu nhìn đại nương, gật đầu thật mạnh “Mẫu thân của ta quả thực là Dung Vân Nương, xin hỏi đại nương có ý gì?”
Dung Đại Nương đột nhiên đem Ngọc Thanh và Tiểu Ngọc Nhi kéo vào trong lòng, run run nói “Con quả thực là con của Vân Nương, cuối cùng ta cũng tìm được con rồi…. Ta là bác của con, Dung Phượng Nương, tỷ tỷ của mẫu thân con.” Nói xong, nước mắt chảy đầy mặt bà.
Tô Ngọc Thanh kinh ngạc. Ông trời đã để cho nàng gặp được bác của nàng… người đã cùng mẹ nàng nương tựa vào nhau mà sống suốt một quãng đời. Cuối cùng, tại nơi xa lạ này, nàng gặp được người thân. Cuối cùng, nàng không còn là một người cô độc.
Lát sau, Dung Đại Nương buông Ngọc Thanh ra, nhẹ lau nước mắt cho nàng, hiền từ nói “Con ngoan, mau nói cho bác nghe đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Ngọc Thanh nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Ngọc Nhi vừa tỉnh dậy, chậm rãi đem những chuyện xảy ra cách đây mấy tháng nói ra…..
“Thì ra chuyện kì lạ như vậy cũng có thể xảy ra. Nói vậy đứa trẻ này không phải của con?” Dung Đại Nương vẻ mặt ngạc nhiên cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra. Có lẽ là số mạng của Ngọc Thanh chưa kết thúc nên ông trời mới ban cho nàng một sinh mệnh khác.
“Vâng. Ngọc Thanh cũng không bao giờ có thể ngờ những chuyện như vậy lại xảy ra. Cho nên hiện tại con cần phải trở về núi Ngọc Phong.”
“Theo lời con nói… có phải mẫu thân của vị vương gia đó chính là Đậu thái hậu?”
“Nghe hạ nhân trong Vương phủ nói, đương kim Đậu thái hậu chính là mẫu thân Hoàng Phủ Luật.”
“Thì ra là con của bà ta.” Dung Phượng Nương đăm chiêu. Thì ra trái đất tròn lại bé nhỏ như vậy.
Tô Ngọc Thanh nhìn người bác đang mang vẻ trầm trọng, nói nhỏ “Hiện tại con phải mang Tiểu Ngọc Nhi quay về Núi Ngọc Phong. Ngọc Thanh và Hoàng Phủ Luật không thể có liên quan gì”. Sau đó nàng đau lòng nhìn khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi đang say ngủ “Tuy rằng đứa nhỏ này là cốt nhục của hắn, nhưng lại không có được nửa chút yêu thương từ hắn. Cho nên mặc kệ chuyện gì xảy ra, con cũng phải chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ đáng thương vô tội này.”
Dung Đại Nương nhìn vẻ mặt kiên định của Ngọc Thanh, động lòng. Nói như thế nào, đứa nhỏ này cũng không phải của Ngọc Thanh, nhưng nàng lại thương yêu nó. Con của Vân Nương quả nhiên là thiện lương, nhưng là nữ tử chốn khuê các, đứa nhỏ chắc chắn sẽ làm bôi xấu danh tiết của nàng. Nếu Ngọc Thanh kiên quyết phải quay về là chính mình, đứa nhỏ tuyệt đối thể không lưu lại được.
“Ngọc Thanh, chẳng lẽ con không nghĩ tới việc lập gia đình hay sao?”
Ngọc Thanh ảo não. Nàng vốn đã là một người chết, hiện tại mượn thân mình người khác, nên nàng mới có thể sống tiếp. Nếu trời cao an bài như thế, nàng cũng đành phải nhận thân thế này. Nàng nghĩ quay về làm Tô Ngọc Thanh trước kia đã là quá xa vời, chăm sóc đứa nhỏ này là trách nhiệm của nàng. Nếu không có nàng, không thể tưởng tượng đứa nhỏ này sẽ sống thế nào ở trong vương phủ đó…
Sư huynh mà nàng yêu sâu đậm… nhất định cũng sẽ chấp nhận đứa nhỏ này.
Nghĩ đến đây, lòng nàng trở nên kiên định. Nếu đã quyết định như vậy, nàng phải kiên trì theo đuổi đến cùng.
Nàng nhìn Dung Phượng Nương đang lo lắng, an ủi nói “Mong muốn cả đời này của Ngọc Thanh là được gả cho sư huynh, cho nên coi như con chăm sóc đứa nhỏ là báo đáp chủ nhân thân mình này, cám ơn nàng ấy đã cho Ngọc Thanh có một cơ hội sống lại.”
Dung Đại Nương nhìn Tô Ngọc Thanh đầy vẻ quyết tâm, bất đắc dĩ nói “Nếu Thanh nhi đã hạ quyết tâm như vậy, ta cũng không can thiệp nữa. Ta chắc chắn sẽ đưa con về Núi Ngọc Phong an toàn. Tối nay con nghỉ tạm trước đi, ngày mai ta để con đi.”
“Dạ.”
Chiếc xe ngựa đơn giản lăn bánh trên đường. Đầu xe là một tiểu tử dùng roi da điều khiển ngựa. Bánh xe nghiền xuống đất làm bụi cát bay đầy trời.
Tô Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc Nhi ngồi trong xe, nhìn cảnh vật càng lúc càng xa, trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng. Cuối cùng nàng đã có thể quay về Núi Ngọc Phong, nhưng cũng phải chia tay người thân vừa mới gặp lại, và Tiểu Xu – tỷ muội tốt nhất và cũng là duy nhất của nàng. Hành lý bên cạnh là do bác và Tiểu Xu đã chuẩn bị kĩ càng cho nàng, mà người ngồi trước xe, là Tông đại ca, con nuôi của bác. Tính ra, nàng phải gọi hắn một tiếng Tông biểu ca. *Biểu ca là anh họ dey ạ ^^*
Tông biểu ca là người đưa nàng quay về Núi Ngọc Phong. So với lần trước tự lực, lần này có Tông biểu ca làm bạn, nàng quay về Núi Ngọc Phong cũng an tâm hơn nhiều.
Xe ngựa đi càng lúc càng xa, xung quanh cũng càng lúc càng hoang vắng.
Từng ngọn núi cao ngất lởm chởm đá nhọn, rừng rậm hoang sơ, trên đường không thấy một bóng người, chỉ nghe tiếng vó ngựa chậm rãi nện xuống đường.
Tô Ngọc Thanh vén rèm xe lên, trong lòng không khỏi bất an lo lắng.
Ở đây thật hoang vu hẻo lánh, không khỏi làm cho người ta có cảm giác bất lực đáng sợ.
Nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt, lòng nàng mới kiên định một chút.
Cuối cùng, cũng có người bảo vệ nàng.
Xe ngựa đang chạy nhanh dần dần chậm lại. Dung Danh Tông thúc giục như thế nào, con ngựa cũng không chịu tiến lên trước nửa bước, sợ cánh rừng rậm rạp trước mặt.
Dung Danh Tông nhướn mày, nói vọng vào trong xe “Biểu muội, ta xuống xem tình hình thế nào.” Sau đó, hắn nhảy xuống ngựa, đi về phía trước dò xét.
Tô Ngọc Thanh ngồi trong xe, mặc dù không xuống, nhưng cũng cảm nhận được khu rừng này thật quỷ dị.
Đại thụ dày đặc chen chúc, cỏ dại mọc um tùm, thật là rậm rạp điên cuồng. Phóng mắt nhìn vào sâu bên trong, từng khoảng từng khoảng sương mù trắng xóa dày đặc lượn lờ, khiến người ta có cảm giác như địa ngục thăm thẳm, một khi đã bước chân vào vĩnh viễn cũng không thể thoát ra. Rừng rậm quỷ bí yên tĩnh, chỉ cần có loài chim bay qua, cũng có thể khiến cho con người ta run như cầy sấy.
Con ngựa sợ hãi không dám tiến tiếp. Trước mặt, rõ ràng là một đầm rồng hang hổ.
Dung Danh Tông bước lên trước mấy bước, gương mặt tràn đầy sự lo lắng. Muốn đến Núi Ngọc Phong, bắt buộc phải đi qua khu rừng này. Nói cách khác, đây là con đường duy nhất đến Núi Ngọc Phong. Nơi đó hẻo lánh, xa cuối chân trời, tận biên cương đất nước, người dân rất ít khi bén mảng tới.
Cho nên đường đi hoang vắng hoàn toàn dễ hiểu.
Dung Danh Tông bất đắc dĩ quay trở lại xe, chuẩn bị tính toán cách khác. Đã thấy nữ tử bên trong xe đi ra, tố y phiêu phiêu, tóc đen bay múa, giống như tiên tử đứng trước mặt hắn.
Biểu muội xinh đẹp như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Hắn tự biết mình là trẻ mồ côi. Năm ấy mười tuổi, mẹ nuôi lưu lại, nuôi dưỡng tên ăn mày là hắn. Mà mẹ nuôi cũng không có cha mẹ, không có phu quân, không có con cái, nên hắn và mẹ nuôi sống nương tựa lẫn nhau đã mười năm. Cũng thật không ngờ, ba ngày trước, mẹ nuôi đột nhiên dẫn tới trước mặt hắn một nữ tử ôm theo một đứa nhỏ, nói là biểu muội của hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ nàng là tiên nữ trên trời. Đây là một ấn tượng khó có thể diễn tả bằng lời. Không phải hắn chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của biểu muội quả thật là độc nhất vô nhị, phiêu diêu tự tại. Hắn đã bị vẻ đẹp cảu nàng chinh phục.
Vẻ đẹp của nàng, không vương chút tục khí, mà như giọt sương ban sớm, trong sáng thuần khiết tựa ngọc quý, ngập tràn linh khí. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, ôn nhuận hơn trân châu, tựa như mặt hồ phẳng lặng làm mê đắm lòng người.
Cho nên, hắn vẫn không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ dám nhìn vào giữa hai hàng lông mày, nói nhỏ “Biểu muội, chúng ta nghỉ tạm một chút. Khu rừng này quá quỷ dị, chúng ta cần bàn bạc kĩ hơn.”
Tô Ngọc Thanh nhìn cánh rừng trước mặt, lại nhìn sắc trời, buồn bã.
“Đã không còn sớm, chúng ta trì hoãn như vậy có ổn không?” Cánh rừng này, chỉ sợ ban đêm còn đáng sợ hơn…
Nhìn biểu ca vẫn còn xa lạ, thấy sầu lo trên mặt hắn, tim nàng lạnh đi vài phần. Quay về Núi Ngọc Phong, phải trải qua rất nhiều gian nan sao? Nếu quả thực chỉ có đường này mới có thể quay về Núi Ngọc Phong, dù có nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng phải xông vào một lần.
Vì thế nàng nhìn nam nhân trước mặt bình thản nói “Chúng ta cứ đi đi, nhân lúc trời còn chưa tối đen, nên tranh thủ đi qua phiến rừng này.”
Dung Danh Tông chăm chú nhìn nữ tử , không cần phải nhiều lời nữa, nhẹ nhàng đỡ nàng lên ngựa.
Sau đó hắn vững vàng ngồi đằng trước, vung roi hung hăng thúc giục, con ngựa bị đau, lúc này mới tiến lên phía trước.
Vào rừng, chim chóc ngủ đông trong lùm cây, cũng bay vọt lên ồn ã.
Bên trong xe, Tô Ngọc Thanh gắt gao ôm chặt Tiểu Ngọc Nhi, mong sao phiến rừng này không đáng sợ như thoạt nhìn.
Qua một đoạn xóc nảy người, xe ngựa chậm rãi tiến vào sương mù. Thoáng chốc, trước mắt trở nên mờ mịt, ngay sau đó liền không phân biệt được phương hướng.
Con ngựa chính lúc này chỉ còn là đi theo trực giác. Trong khung cảnh mờ mịt, cỗ xe crập crập tiến về phía trước. Bên tai nàng lúc này chỉ có tiếng chim chóc bay lên và tiếng bánh xe xóc nảy. Xương cốt toàn thân, dường như cũng bị đánh gãy. Không biết đi bao lâu, trước mắt vẫn mờ mờ ảo ảo, dưới thân vẫn là xóc nảy…… Một khắc trước khi Tô Ngọc Thanh không thể chịu đựng được nữa, xe đột nhiên dừng lại. Cửa xe bị người vén ra, Dung Danh Tông vội vàng chui vào trong xe, không nói hai lời, bế Tô Ngọc Thanh và Tiểu Ngọc Nhi, nhảy ra khỏi xe.
Ngay sau đó, cả ngựa cả xe, đã không thấy bóng dáng. Chỉ thấy vũng bùn nhìn như mặt đất bằng phẳng trước mặt đang nổi lên vài bọt khí.
Tỉnh táo lại, Tô Ngọc Thanh bị dọa đến một thân toàn mồ hôi lạnh. Thì ra bọn họ vừa mới rơi vào một đầm lầy, nếu không phải biểu ca phản ứng nhanh, có thể tất cả đã mất mạng.
Dỗ dành Tiểu Ngọc Nhi đang khóc nháo, Tô Ngọc Thanh lo lắng không yên. Lúc này đây, bọn họ có thể an toàn ra khỏi rừng cây này không?