Anh cười ha ha, không nói gì nữa, khởi động xe, tiếp tục lên đường.
“Phong túc Độ Giả sơn trang” nằm ở chính giữa những ngọn núi, diện tích mênh mông, giữ lại phần lớn vẻ đẹp tự nhiên, rất nhiều cây cối sum xuê vây chằng chịt ngoài những căn phòng. Nơi này có suối nước nóng và môi trường tự nhiên vô cùng nối tiếng, ngoại trừ giá tiền thuê phòng hơi thấp, những nơi khác đều là những nhà gỗ nhỏ đứng độc lập, có một chiếc sân nhỏ, giúp cho người ta có một chỗ ở tuyệt đối riêng tư.
Cuối cùng cũng tới. Trình Dư Nhạc bị say xe thở nhẹ một hơi, cô càng ngày càng không thoải mái, đổ mồ hôi lạnh,trong miệng cảm thấy ê ẩm,nếu lại ngồi trong xe lâu hơn nửa giờ, cô có thể sẽ ói.
Nghĩ đến ba ngày hai đêm sau, dạ dày cô lại co rút nhanh. Cô nhìn lén Âu Quan Lữ, dọc theo đường đi anh càng ngày càng trầm mặc, sắc mặt rất bình tĩnh, sắp được nhìn thấy người cha nhiều năm xa cách, anh dường như rất thờ ơ.
Cho dù nội tâm có cảm giác gì, Âu Quan Lữ cũng không thể hiện ra ngoài. Có lẽ anh nên làm ra thái độ của người làm con, nhưng anh không giả bộ được, anh không có bất kì tình cảm nào với cha, tin tưởng trong lòng cha cũng hiểu rõ, nhưng nếu như cha hi vọng anh vì nể tình số tiền đó, biểu hiện ra một chút thân thiện thì sao? Anh sẽ ngay lập tức quay đầu xuống núi, nhưng anh phải lấy được số tiền đó cho mẹ… Anh rất phiền não. Trời ạ, hi vọng ba ngày này nhanh chóng kết thúc.
Xuống xe, cuối cùng Âu Quan Lữ cũng chú ý tới Trình Dư Nhạc có cái gì không đúng. “Sắc mặt của cô không tốt lắm.”
“Có chút không thoải mái mà thôi, đi vào nhanh lên.”
Hai người nhấc hành lý lên, đi vào đại sảnh, quản lý sơn trang lập tức tiến lên đón tiếp.
“Âu tiên sinh? Ngài khỏe chứ, Tằng tiên sinh đã thông báo ngài sẽ đến, mời đi bên này, phòng ở đã được chuẩn bị tốt,trước tiên chúng tôi sẽ đưa hành lý của ngài đến phòng ngài.” Quản lý giao hành lý của hai người cho nhân viên phục vụ. “Hiện giờ đang có một vị khách quan trọng tới thăm Tằng tiên sinh, ông ấy giao cho tôi đưa ngài đến nhà gỗ trước, ông ấy sẽ gặp ngài vào bữa tối. Anh trai và chị dâu ngài đã tới trước.”
Quản lý dẫn hai người đến nhà gỗ nhỏ hai người sẽ ở trong ba ngày hai đêm, là một căn nhà ba tầng. Bọn họ vừa mới bước lên con đường đá nhỏ, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng sừng sững cuối đường.
Người đàn ông đeo một cặp mắt kính viền bạc, vẻ ngoài lịch sự, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần âu, cổ áo tùy ý mở rộng, hơi lộ ra đường cong bền chắc bên trong. Anh ta hút thuốc, nhìn về phương xa, vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ.
Hình như nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay đầu, ánh mắt rơi lên người Âu Quan Lữ. Anh ta lộ ra một nụ cười, sải bước về phía hai người.
“Cậu chính là em trai tôi, Âu Quan Lữ phải không?”
Hàn huyên một chút, trao đổi danh thϊếp, Âu Quan Lữ mới biết, người anh trai anh chưa từng gặp, Lê Thượng Thần, là nhà sản xuất nổi tiếng trên TV, anh đã đọc qua vài bài báo viết về anh ấy, nhưng cũng không nghĩ anh ấy lại là anh trai của mình.
Lê Thượng Thần mỉm cười. “Anh em trai lần đầu gặp mặt là trao đổi danh thϊếp để biết đối phương, có lẽ chúng ta là người đầu tiên.” Anh nhìn sang Trình Dư Nhạc. “Vị này là…”
“Bạn gái của em.” Âu Quan Lữ cố gắng khiến giọng nói và vẻ mặt của mình được tự nhiên.
“Anh cả, xin chào.” Tầm mắt thông minh của đối phương khiến cô cảm thấy có áp lực, cô muốn bắt tay với đối phương, không ngờ đột nhiên ngất xỉu, cô lảo đảo ngã xuống, tay phải theo bản năng ổn định chính mình, bàn tay nhanh chóng, dùng sức, đến của cao thủ võ học cũng không bằng, chỉ tiếc không chính xác, bàn tay đó liền chạm ngay giữa mông Âu Quan Lữ.
Thoáng chốc, Âu Quan Lữ cứng đờ, quản lý sau lưng anh trợn mắt,làm bộ không nhìn thấy.
Trình Dư Nhạc choáng váng. Mẹ ơi, cô vừa làm gì? Khuôn mặt cô hồng lên, lập tức muốn rút tay về, dù là ‘bạn gái’, trước mặt mọi người sờ mó mông của ‘bạn trai’, cũng rất không hợp lý, nhưng nếu cô đột nhiên thu tay lại, có thể khiến Lê Thượng Thần sinh nghi hay không?
Quả nhiên, vẻ mặt Lê Thượng Thần hơi ngạc nhiên, anh không nhìn thấy chuyện xảy ra sau lưng em trai, nhưng từ vị trí đối diện anh cũng đoán được tay cô đặt ở nơi nào của em trai, anh lộ ra vẻ mặt đùa giỡn.
Mà toàn thân Âu Quan Lữ buộc chặt giống như một thanh thép cứng rắn, anh quay đầu nhìn cô, lúc này anh lại có thể lộ ra nụ cười sáng lạn, hại da đầu cô tê dại.
“Thân ái, em muốn lấy tiền lẻ mua đồ uống sao? Nhưng nói với em, tiền lẻ của anh không ở trong ví da, ví da cũng không đặt úi phía sau, em trước tiên đi vào, trong nhà có nước để uống,… đừng uống đồ uống linh tinh, ngoan.” Bị làm khó, anh cái khó ló cái khôn, mông bị tập kích, còn lấy cớ giải vây cho cô.
“A, được, vậy em vào trong trước…” Cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường, quản lý đi theo cô vào nhà.
Lê Thượng Thần dụi điếu thuốc, suy nghĩ sâu xa mà nhìn bóng lưng Trình Dư Nhạc. “Anh thường liên lạc với ba, nghe ông ấy nói tình trạng của em, hình như em độc thân lâu rồi?”
“Ừ, em độc thân một thời gian, là cô ấy yêu em, vừa gặp đã yêu, khổ cực theo đuổi em… em bị cô ấy làm cho cảm động, chúng em hẹn hò cũng chưa lâu.” Âu Quan Lữ ép mình chuyên tâm nói chuyện, cảm giác còn sót lại trên mông của anh, anh nên cảm thấy ngượng ngùng hoặc tức giận, nhưng vẻ mặt hốt hoảng của Trình Dư Nhạc hại anh muốn cười.
“A…” Ý vị trong giọng nói của Lê Thượng Thần rất sâu xa. “Không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của ba.”
“Anh đang ở đây ám chỉ điều gì.” Âu Quan Lữ nhướn mày, anh cao hơn anh trai mình nửa cái đầu, chỉ cần một ánh mắt nhìn xuống, liền tự nhiên sinh ra cảm giác uy hϊếp.
“Không có gì, chỉ tự nhiên thấy khéo mà thôi.”
“Anh thì sao? Anh tới cũng chị dâu sao?” Anh đã xem qua trên báo, anh trai anh từng kết hôn, đã ly dị mấy năm trước, chưa từng nghe nói tái hôn, quản lý nói chị dâu ở đâu ra?
Con mắt sau tròng kính của Lê Thượng Thần chợt lóe. “Xem là vậy đi…” Một loạt âm thanh líu lo cắt đứt anh.
Âm thanh từ xa tới gần, là một con ếch… nhầm, là một bé trai mặc chiếc áo con ếch liền mũ, giày của cậu nhóc phát ra tiếng chiêm chϊếp, chạy đến từ sau nhà gỗ. Liếc thấy hai người đàn ông cao lớn, bé trai dừng bước.
“Đây là con trai anh.” Giọng nói của Lê Thượng Thần nhẹ nhàng, đưa tay về phía bé trai. “Tới đây, Tiểu Mị.”
Mặt mày bé trai tượng tự với cha mình, nhưng nó nhìn chằm chằm bàn tay chìa ra của cha, giống như nhìn thấy một sinh vật chưa từng thấy qua. Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nhóc mím chặt lại, khuôn mặt mềm mại tràn đầy cảnh giác, trong mắt đen nhánh lộ ra không tin tưởng, hiển nhiên là không muốn đến gần cha.
Khuôn mặt từ ái của Lê Thượng Thần cứng đờ, tay của anh dừng giữa không trung, cuối cùng lúng túng thu về.
Đồng thời một cô gái đi ra từ nhà gỗ, cô gái ăn mặc rất hợp thời,tay xách theo đồ chơi và bình nước cho trẻ con. Nhìn thấy hai người đàn ông, cô liền giật mình, sau đó giương lên một nụ cười, sau đó chạy vội tới bên cạnh bé trai.
“Cậu nhất định là em trai của Thượng Thần?” Cô gái tự giới thiệu. “Xin chào, tôi là Từ Lỵ Hoan, tôi là… anh trai cậu…” Cô chần chờ, hình như không biết nên nói thế nào.
“Vợ trước.” Lê Thượng Thần dứt khoát nói tiếp. “Bọn anh ly hôn nhiều năm rồi, gần đây khôi phục liên lạc, bọn anh bây giờ…”
“Hẹn hò.” Từ Lỵ Hoan cười vui vẻ. “Sau khi gặp lại, mới phát hiện hai người còn tình cảm với đối phương, liền thử qua lại lần nữa, mặt khác cũng bởi vì đứa trẻ.”
“Chủ yếu vẫn là khôi phục tình cũ, không miễn cưỡng phải tới đây.” Lê Thượng Thần nhấn mạnh, hai người nhìn nhau cười một cái, ngay sau đó ánh mắt lập tức tách ra, giống như hai viên nam châm cùng chiều không cần thận va chậm, không khí có chút rối loạn.
“A, không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của cha.” Âu Quan Lữ lạnh lùng nói, nhận được ánh mắt sắc bén của anh cả,anh vô tội nhún vai. “Em đi trước giúp bạn gái sửa soạn hành lý, xin lỗi không ở lại được.”