Anh muốn sờ sờ mặt cô, không biết vì sao anh cứ muốn sờ sờ vào mặt cô. Nhưng lại có chút sợ hãi, cũng có chút lo lắng. Vừa rồi lúc cô ôm anh, anh cảm thấy l*иg ngực đập thình thịch không ngừng, trái tim dường như cũng muốn vọt ra ngoài.
Sau khi sắp xếp cho Mạc Tử Bắc ở trong phòng, Hùng Lập Tân ngồi xuống sô pha nhìn chung quanh một cái, văn phòng xa hoa khí thế sạch sẽ vừa nhìn đã biết là chỗ của đàn ông. “Cậu ta có thể dùng năm năm dốc sức làm ra thành tích như thế này thì thật sự không thể coi thường, ánh mắt Tiểu Bạch quả thật không tồi.”
Lâm Hiểu Tình lại trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh ta lợi hại chẳng lẽ anh không lợi hại sao? Hùng Lập Tân, chúng ta quen nhau 7 năm mà anh lại luôn âm thầm giấu diếm như vậy. Đến hôm nay em vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu hết về anh đấy.”
“À!” Hùng Lập Tân cười cười kéo Thiên Thiên qua ôm vào trong lòng. “Anh thật ra rất đơn giản, bà xã đừng giận nữa. Anh đã nói hết với em rồi mà!”
“Tuyệt đối không có giấu diếm?”
Hùng Lập Tân kiên định gật đầu. “Đương nhiên!”
“Vậy mặt nạ vàng là ai? Mặt nạ bạc là ai?”
Hùng Lập Tân sửng sốt rồi lắc đầu. “Anh không biết!”
Lâm Hiểu Tình nguy hiểm nheo hai mắt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng loáng. “Em sẽ cho anh một cơ hội nữa. Nếu còn không nói thì đừng trách em sau này biết được sẽ không tha thứ cho anh!”
Hùng Lập Tân kiên định gật đầu: “Thật mà anh không có gạt em đâu!”
Lâm Hiểu Tình mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn tin anh ta, hơn nữa nhìn anh ta không giống như là đang nói dối. Nhưng anh ta đã từng có ‘tiền án’, cô không biết câu nào mới là thật, chỉ có thể lấy tĩnh hóa động thôi!
Giản Tiểu Bạch đi ra khỏi gian phòng phòng: “Anh hai, anh Thiếu Khanh có liên lạc với anh không?”
Hùng Lập Tân lắc đầu. “Không.”
“Lạ quá, vì sao anh ấy cũng không liên lạc với em?” Giản Tiểu Bạch đã vì việc này mà rối rắm rất nhiều ngày rồi.
“Anh ấy lúc trước ra đi là vì sợ em lo lắng. Anh ấy vốn là một người không khéo nói. Ứng Tiểu Thuần lại không hề nao núng đi tìm anh ấy, với thái độ không từ bỏ đó em nghĩ cô gái đó nhất định là yêu anh Thiếu Khanh rồi.”
“Ứng Tiểu Thuần?”
“Đúng vậy, một cô gái tính cách rất lạnh lùng giống y như anh Thiếu Khanh!”
“Ha ha!” Hùng Lập Tân phì cười không thôi: “Nói vậy Mai Thiếu Khanh cũng có thể yêu đương?”
“Không biết trời đất rộng lớn như vậy thì Ứng Tiểu Thuần đi đâu tìm anh ấy?” Giản Tiểu Bạch nhịn không được mà lo lắng cho Ứng Tiểu Thuần.
Lúc này Tina đi vào nói với Giản Tiểu Bạch: “Tôi có thể đi thăm tổng giám đốc không?”
Giản Tiểu Bạch sửng sốt. Gật gật đầu. “Uhm, đi theo tôi.”
Tina đi theo sau Giản Tiểu Bạch vào gian phòng nhỏ. Mạc Tử Bắc đang nằm. Tina dùng tiếng Anh chào hỏi Mạc Tử Bắc. Giản Tiểu Bạch lập tức thấy nhức đầu, cô học tiếng Anh không tốt cho lắm. Cô lập tức kéo Lâm Hiểu Tình đi vào.
Lúc này Mạc Tử Bắc vậy mà lại dùng tiếng Anh nói chuyện với Tina. Lâm Hiểu Tình tiếng Anh cũng tương đối nhưng lại không theo kịp tốc độ bọn họ nói chuyện. Mạc Tử Bắc nói tiếng Anh rất lưu loát, anh vậy mà không quên tiếng Anh. Đúng là quái lạ, anh quên mọi người thậm chí ngay cả ba mẹ mình cũng không nhận được. Lúc ở bệnh viện, Ôn Thanh Nham và Mạc Tuệ Cầm bởi vì lo lắng cho Thiên Thiên mà lại đến, Mạc Tử Bắc cũng không nhận ra mẹ mình.
Hiện tại Tina đang ở cùng Mạc Tử Bắc nói đến khí thế ngất trời. Giản Tiểu Bạch dưới đáy lòng thầm mắng: cái cô chết tiệt này lại dám khi dễ cô không biết tiếng Anh, thật là đáng ghét. Lại nhìn thấy Mạc Tử Bắc trên mặt tràn ngập kinh ngạc, Lâm Hiểu Tình hình như cũng rất giận, không biết đã xảy ra chuyện gì. Một lát sau Tina dường như đã nói xong, Mạc Tử Bắc lại khϊếp sợ sửng sờ ở đó. Tina đi qua tự nhiên hôn lên trán Mạc Tử Bắc một cái rồi lại như kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc Giản Tiểu Bạch một cái.
Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy trong đầu ù ù, cơn tức xông lên khiến cô quả thực muốn ngất đi. Nhưng cô rất nhanh chỉnh đốn lại cảm xúc, không để ý đến sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô ta, ngược lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô ta lên tiếng. Ở mặt ngoài thì vẫn làm ra vẻ không có gì nhưng trong lòng đã tích tụ đủ các loại mùi vị cảm xúc. Cô giờ phút này hận không thể tiến lên xé nát cái bộ mặt kiêu ngạo kia của Tina.
Tina nghênh ngang đi ra khỏi phòng, Giản Tiểu Bạch lập tức kéo Lâm Hiểu Tình ra, vội vàng hỏi: “Cô ta nói gì vậy?”
“Mình cũng nghe không hết được. Cô ta nói cái gì mà vợ, hình như nói cô ta là vợ anh hay gì đó. Mình thực sự xin lỗi, lúc đi học tiếng Anh đều trả lại cho thầy cô hết rồi, chẳng còn nhớ được là bao.” Lâm Hiểu Tình đối với việc này có cảm giác vô cùng áy náy.
Vợ sao??
Giản Tiểu Bạch trong lòng lập tức nổ tung. Cô nổi giận đùng đùng chạy vào trong phòng cao giọng chất vấn: “Mạc Tử Bắc cô ta nói gì với anh?”
Mạc Tử Bắc lại lạnh lùng nói: “Tôi vì cái gì phải nói với em?”
Giản Tiểu Bạch nhất thời cứng đờ! Nỗi đau đớn lạnh lẽo như núi sập xuống trong lòng, anh không nói cho cô biết, cô đau khổ cúi đầu nhắm chặt mắt lại, cất dấu tự tôn của mình, cố gắng không cho mình rơi lệ. Cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị một chậu nước đá hắt vào, trong tích tắc lạnh lẽo như băng.
Cho đến khi một đôi tay ấm áp xoa lên đôi gò má mềm mịn của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là đang phác họa lại các đường nét bên ngoài của cô lại giống như đang nghiệm chứng sự chân thật của cô. Hơi ấm từ trong lòng bàn tay xuyên sâu vào làn da của cô, chậm rãi thấm vào từng lỗ chân lông, dần dần truyền vào trong cơ thể của cô.
Lông mi Giản Tiểu Bạch khẽ run lên, như một pha quay chậm từ từ mở mắt ra lại không hề báo trước mà trực tiếp đối diện với một đôi mắt trong veo như nước. Khoảng cách gần gũi thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng.
Vừa rồi anh còn nói mấy lời tổn thương cô, giờ khắc này lại xoa hai má cô.
Giản Tiểu Bạch bất lực khẽ kêu: “Mạc Tử Bắc!”
Mạc Tử Bắc nhìn như bị trúng tà, không thể rời mắt, chỉ có cô gần trong gang tấc, vừa rồi vẻ mặt tổn thương kia của cô khiến tim anh run rẩy. Bất giác anh đưa tay xoa hai gò má của cô.
“Xem ra cô ấy không phải vợ của anh, mà là em!” Mạc Tử Bắc lẩm bẩm.
Giản Tiểu Bạch đáy lòng đã hiểu cô gái kia đúng là đã nói mấy lời rắp tâm mê hoặc Mạc Tử Bắc.
“Em đương nhiên là vợ của anh. Chúng ta cũng đã có con chỉ là chưa kết hôn thôi!”
“Anh biết rồi, Doãn Đằng Nhân đã nói với anh.”
“Vừa rồi cô ấy nói cái gì với anh?” Giản Tiểu Bạch vẫn còn gặng hỏi, cô không biết được miệng mình đã bĩu lên thật cao, cũng không biết giọng mình đã toàn là mùi chua nồng đậm!”
Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trong mắt tràn đầy khó hiểu. “Anh không thể nói với em!” Anh không thể làm người không giữ chữ tín, trực giác lắc đầu không muốn nói.
Giản Tiểu Bạch trong lòng buồn bực càng nhiều, nhiều đến trái tim cũng đau đớn.
Mạc Tử Bắc lúc này đột nhiên nói với cô: “Anh muốn đi WC!”
“Á!” Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “Em đi kêu anh hai đến dìu anh.”
“Không cần!” Anh giống như một cậu bé lắc đầu. “Em dìu anh vào đi.”
Trong nháy mắt khuôn mặt Giản Tiểu Bạch bị màu đỏ phủ lên, hai gò má đỏ ửng.