“Đừng, đừng.”
Giản Tiểu Bạch giãy dụa trong vòng vây những nụ hôn điên cuồng của Mạc Tử Bắc. Bàn tay nhỏ bé của cô tránh không khỏi để ở trong ngực, ngăn không cho anh tiến sát lại. Bờ môi bị anh chà xát đến tê dại, muốn giãy dụa lại tựa như muốn đẩy lại còn nghênh đón trông rất ái muội.
Mạc Tử gần như dán lên môi cô, không khống chế được cảm xúc, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như vậy nếu cũng bị gã khác hôn như anh thì… Trái tim anh đau đớn một hồi, không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng thấy khó có thể chấp nhận.
Nụ hôn không tự giác được cũng cuồng nhiệt dần lên. Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong miệng cô, cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi tìm đến nơi sâu nhất trong khoang miệng cô mãi đến yết hầu. Anh muốn nụ hôn càng lúc càng sâu. Giản Tiểu Bạch gần như hít thở không thông, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào như muốn nổ tung, nơi yết hầu tràn ra những tiếng trầm thấp mà khàn khàn của cô: “Ư ư”
Mạc Tử Bắc nghe thấy âm thanh đó thì luồng nhiệt trong bụng lại lướt qua. Buông cô ra, anh cắn chặt răng, từ trong kẽ răng thốt ra một câu: “Em cũng thật là đủ phóng túng!”
Lời anh nói làm cho Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt thực tổn thương, nét mặt cứng đờ, nước mắt cũng ngay sau đó trào quanh hốc mắt chỉ trực lăn xuống. Trong bóng đêm anh không nhìn thấy nước mắt của cô nhưng lại cảm nhận được cô đang run run.
Mạc Tử Bắc cố ý lờ đi sự ủy khuất của cô, cố ý không thèm nghĩ đến dáng vẻ cô nước mắt rưng rưng. Anh ngồi thẳng dậy, kéo người cô qua, Giản Tiểu Bạch còn đang ràn rụa nước mắt đã bị anh bế lên, anh lấy tư thế cực kỳ ái muội để cô ngồi vắt ngang trên anh. Mạc Tử Bắc vén váy cô lên, trực tiếp đặt vị trí gồ lên giữa hai chân lên trên anh.
Gương mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt đỏ bừng như bếp lò rực cháy. Thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mạc Tử Bắc cũng không để ý đến phản ứng của cô mà kéo khóa quần ra, cái vật nóng cực đại đó liền thẳng đứng lên. Giản Tiểu Bạch rõ ràng cảm nhận được anh rất nóng nhưng nghĩ đến nhưng lời anh vừa nói thì đáy lòng cô lại phẫn nộ, không chút suy nghĩ liền nâng người, đột nhiên ngồi xuống bảo bối của anh.
“!”Mạc Tử Bắc kêu thảm thiết một tiếng, cơn cuồng phong trên mặt cũng kéo lên: “Chết tiệt, em muốn anh mất giống có phải không?”
Anh tuy rằng đau đớn khó nhịn nhưng vẫn không buông cô ra. Một bàn tay còn cầm lấy bờ eo nhỏ của cô, tay kia thì tách chân cô ra, di chuyển người một cái chen vào trong cơ thể cô. Bàn tay to làm loạn trên người cô, vươn tới kéo dây an toàn trên vai cô xuống, ấn vào cổ cô một dấu ô mai.
Sau đó kề sát vào bờ môi cô đang hơi hơi run run dùng một âm thanh quỷ mị chậm rãi nói: “Em muốn anh mất giống cũng không dễ đâu. Xem anh trừng phạt em như thế nào.”
“Anh!”
Anh đột nhiên đẩy vào Giản Tiểu Bạch một cái. “Ư.”
Trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe, một luồng hơi nóng sôi trào tấn công vào cơ thể và mặt của Giản Tiểu Bạch. Ngoài cửa sổ xe là con đường núi rộng lớn quanh co, thỉnh thoảng lại có xe lướt qua xe bọn họ. Tình cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy Giản Tiểu Bạch bình sinh chưa từng gặp phải. Nếu là có cái khe hở nào thì cô nhất định sẽ chui vào trước hết vĩnh viễn không đi ra.
“Kêu lên!” Giọng Mạc Tử Bắc cũng khàn khàn hẳn đi nghe càng thấy ái muội.
Giản Tiểu Bạch giật mình, một trận tê dại truyền đến. Bàn tay nhỏ bé của cô cũng không được đặt lên bờ vai kiên cố của anh.
Mạc Tử Bắc hôn một đường xuống dưới, hôn lên nơi mềm mại của cô. Mạc Tử Bắc buông cô ra, nhưng vẫn ở trong người cô. Anh nheo đôi mắt như ngọn lửa rực cháy lại chăm chú nhìn vẻ mặt như thể đang say của cô.
Ý thức được ánh mắt sáng quắc của anh đang thiêu đốt ở trên người cô, Giản Tiểu Bạch thẹn thùng giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng kiềm chế của anh.
“Vừa rồi không phải là rất hưởng thụ sao?” Anh cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa giận của cô, cô dám can đảm ở sau lưng anh đi tìm Hùng Lập Tân, còn nói hai người không ẩn tình, anh tuyệt đối không tin.
Giản Tiểu Bạch giãy dụa lui về phía sau tiếc rằng hàng ghế sau vừa vặn ngăn cô lại, cô cũng không lui bao nhiêu nhưng vẫn làm cho vật cực đại của anh thoát ra ngoài. Mạc Tử Bắc hai tay nâng cô lên, động thân một cái anh lại vào trong người cô.
“Mạc Tử Bắc, anh đối xử như vậy với tôi thì có ngày anh sẽ hối hận!” Giản Tiểu Bạch không giãy dụa nữa, nước mắt lưng tròng.
“Hối hận? Cho dù hối hận anh cũng muốn làm xong trước rồi nói sau!” Hai bàn tay của anh nâng eo của cô, rồi lên một cái xuống một cái, tư thế hoạt động kiểu này khiến Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt lại giãy không được.
Không gian bên trong xe rất nhỏ hẹp, giãy một cái không phải đυ.ng đầu thì cũng là đυ.ng người.
Anh kéo nụ cười người ta nhìn không thấu lên, chậm rãi luật động thân mình, khuôn mặt tuấn tú sâu không lường được lại lần nữa ẩn vào trong bóng đêm. Thỉnh thoáng có ánh đèn xe lướt qua, Giản Tiểu Bạch liền nhìn thấy vẻ u ám ngập đầy trong mắt anh, trong lòng cũng không khỏi run lên.
“Mạc Tử Bắc, nếu anh muốn mượn chuyện đêm nay ra nhục mạ, trả thù tôi thì vậy anh đã đạt được mục đích rồi đó.” Giản Tiểu Bạch không nghĩ như vậy, nhưng bị anh kiềm chế ở vùng thôn quê hoang vu cùng anh…. thì đúng là chuyện sỉ nhục.
“Anh đã đồng ý với tôi là anh sẽ không ép buộc tôi! Nhưng mà anh nói mà không giữ lời!”
Mạc Tử Bắc lại đột nhiên luật động, cất giọng lạnh lùng nói: “Là em bội ước trước, không thể trách anh được. Đây là cái giá em phải trả, từ giờ trở đi anh sẽ không tôn trọng em nữa. Nếu muốn Phong Trì tiếp tục tồn tại, em tốt nhất đừng phản kháng. Còn nếu không muốn nó tồn tại bây giờ em có thể xuống xe.”
“Anh nói mà không giữ lời. Tôi với anh Hùng không có chuyện như anh tưởng. Chúng tôi hoàn toàn trong sạch!” Giản Tiểu Bạch trong bóng đêm thử cùng anh giải thích.
“Quy tắc trò chơi là do anh quyết định, em nói không tính!”
Giản Tiểu Bạch sửng sốt vì anh Hùng và Lâm Hiểu Tình, cô nhịn phần khuất nhục này.
Thấy cô không thèm nói nữa, trong lòng Mạc Tử Bắc lại tức tối, tăng tốc độ chuyển động ở trong va chạm mãnh liệt anh cuối cùng cũng bay đến đỉnh khoái hoạt.
Sau đó anh ôm cô xuống dưới, để ngồi vào ghế bên cạnh, rút mấy tờ giấy ở hộp giấy ném cho cô.
“Chùi sạch đi, đừng có làm ô uế xe của anh!”
Giản Tiểu Bạch cắn chặt môi, ráng nhịn nhục, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, lã chã rơi đầy mặt. Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo, không nhìn anh mà chuyển tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Hừ!” Mạc Tử Bắc lạnh lùng cười, ở trong cảm giác vừa được trả thù vừa cũng hỗn loạn không hiểu sao anh lại thấy đau lòng.
Anh muốn kiểm soát chặt cô, tuyệt đối sẽ không cho cô bỏ đi khỏi cuộc sống của anh. Cho dù lòng của cô không ở đây, anh cũng muốn tự tay tạo ra một cái nhà giam tù giam cơ thể của cô lại.
Giản Tiểu Bạch im lặng không nói gì. Sự hiểu lầm của anh đối với cô, cô nhất định phải trả thù lại gấp bội, sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải tự mình xin lỗi cô. Đến lúc đó cô nhất định sẽ không tha cho anh.