Vạn Thọ cung, yên tĩnh không tiếng động.
Bên trong chủ điện, Thái hậu đang tĩnh dưỡng, sau khi Thương Thanh Đại đi vào thăm hỏi thì lui ra, lập tức hướng tới Thiên điện của Bạch Như Thường.
"Chỉ Lan, ở đây chờ." Thương Thanh Đại phân phó một câu, hơi hơi nhấc váy, từng bước bước vào Thiên điện.
Đối với việc Đại phi đi vào, cung nữ hầu hạ Bạch Như Thường cũng không ngạc nhiên, dường như việc nàng xuất hiện đã thành thói quen. Không nói thêm gì, nhóm cung nữ rời khỏi Thiên điện, thuận tay đóng cửa điện lại.
Sắc mặt Bạch Như Thường có chút hồng nhuận, đã không còn tái nhợt như trước đây, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng có lực hơn năm xưa nhiều.
"Muội muội đến đây a." Bạch Như Thường cười khẽ mở miệng nhưng không có ý dừng bút. Giờ phút này nàng đang ngồi thẳng lưng trước thư án, sao chép kinh Phật.
Thương Thanh Đại đi qua, khẽ gật đầu, "Mấy ngày qua thân mình tỷ tỷ khỏe hơn?"
"Cảm thấy tốt hơn một ít." Cuối cùng Bạch Như Thường dừng bút, giương mắt nhìn về phía Thương Thanh Đại.
"Nhìn khí sắc tỷ tỷ, quả thật tốt hơn không ít." Thương Thanh Đại thản nhiên nói một câu, sau đó bắt mạch cho Bạch Như Thường, nghiêm mặt nói, "Quả nhiên, nhiều ngày qua thân mình tỷ tỷ tốt hơn so với dĩ vãng, thêm một thời gian nhất định có thể đem độc tố trong cơ thể bức ra."
"Có thể sống thì như thế nào?" Bạch Như Thường chua sót cười, "Một đời này của ta, sớm đã là cảnh còn người mất, đã thành bi kịch."
"Còn sống tóm lại vẫn còn hy vọng." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói xong, kỳ thật những lời này, nàng cũng có chút không tin.
A Nhược gần trong gang tấc, cũng không thể nhận thức, không thể nắm tay, càng không thể nói một hai câu ấm áp, còn sống như vậy, cùng chết đi rồi thì có khác gì nhau đâu?
Bạch Như Thường đặt bút xuống, cảm thấy thần sắc Thương Thanh Đại khác thường, "Muội muội dường như có tâm sự?"
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, "Hôm nay tỷ tỷ không hỏi ta chuyện Tống Vương điện hạ?"
Bạch Như Thường ngạc nhiên một chút, "Sao đột nhiên nhắc hắn?"
"Mấy năm nay tỷ tỷ không phải vẫn sợ ta trả thù quá mức, hại hắn đánh mất sinh mệnh sao?" Thương Thanh Đại ăn ngay nói thật, "Cho nên mỗi lần ta đến trị liệu tỷ tỷ, tỷ tỷ luôn muốn hỏi một hai câu."
"Hắn ép ngươi vào cung, chung quy là hắn mắc nợ ngươi, ngươi trả thù hắn là chuyện dễ hiểu." Bạch Như Thường áy náy nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Thương Thanh Đại, "Nhưng mà, đến cuối cùng của việc trả thù, ngươi cũng sẽ tự hủy đi chính ngươi, tội tình gì?"
Thương Thanh Đại im lặng không nói.
Bạch Như Thường bất đắc dĩ thở dài, dựa vào tình cảnh của nàng hiện giờ, nàng cũng không thể bảo hộ được Yến Vân Thâm chu toàn, điều nàng có thể làm là khuyên Thương Thanh Đại nhiều một chút, bỏ đi hận ý trong lòng.
Chỉ là, mỗi lần nói đến đề tài này, hai người sẽ rơi vào trầm mặc, giống như hiện tại.
Thương Thanh Đại không có ý nói tiếp, Bạch Như Thường cũng không biết có thể há mồm nói cái gì, vì thế, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Thương Thanh Đại dùng châm ép độc cho mình.
Nhưng mà lúc này đây, Thương Thanh Đại cũng không đem ngân châm dính độc tẩy rửa sạch sẽ, tự nàng cẩn thận lau đi độc huyết trên ngân châm lên người, lại để lại độc huyết trên ngân châm, không cẩn thận nhìn, căn bản nhìn không thấy nàng cố tình lưu lại.
"Thỉnh tỷ tỷ an tâm tĩnh dưỡng, thân mình sẽ tốt lên." Thương Thanh Đại giống như bình thường, cung kính nghiêng người cúi đầu, sau đó thu thập túi châm, rời khỏi Thiên điện, dẫn Chỉ Lan dần dần đi xa.
Bạch Như Thường lặng yên thở dài, ảm đạm nói: "Vân Thâm, ngươi ép nàng tiến cung, tương đương với việc ở trên cổ ngươi có một cây đao, ngươi vì sao phải vì ta từng bước đều sai a?"
Năm đó ngôi vị Hoàng đế đã gần trong gang tấc, nếu không phải nàng phát độc nguy hiểm đến tính mạng, Yến Vân Thâm như thế nào đắc tội Thương Thanh Đại đâu?
Mỗi khi nghĩ đến, Bạch Như Thường cảm thấy thực có lỗi với Yến Vân Thâm.
Nhưng nàng ở trong Hoàng cung căn bản không có thân tín, nàng căn bản không có biện pháp cho người nhắn Yến Vân Thâm, dặn hắn vạn sự cẩn thận.
Khi hoàng hôn đến, Thương Thanh Đại ở Tuyết Hương điện chờ thiên tử cuối cùng cũng đợi được Yến Vân Hoa trở về.
"Nô tì tham kiến bệ hạ." Thương Thanh Đại mang theo một tia cười thản nhiên, cung kính cúi đầu với Yến Vân Hoa.
Yến Vân Hoa tiến lên kéo tay nàng, kích động ôm nàng vào trong lòng ngực, một tay kia nắm cằm của nàng, hai tròng mắt là du͙© vọиɠ thiêu đốt đã bị dồn ép nhiều năm, "Đại nhi, trẫm thật sự rất muốn ngươi sinh cho trẫm một hoàng nhi!"
Thương Thanh Đại cười, chậm rãi nói: "Cũng phải chờ thân mình bệ hạ tốt mới được."
"Trẫm cảm thấy thân mình rất tốt, hôm nay..." Hắn nói đến một nửa, đột nhiên nhịn xuống.
"Hôm nay sao?" Thương Thanh Đại hỏi một câu.
Yến Vân Hoa chủ động đưa cổ tay cho Thương Thanh Đại, kích động cười nói: "Đại nhi, ngươi xem mạch cho trẫm, trẫm cảm thấy độc tố trên người giảm đi không ít!"
Thương Thanh Đại kinh hãi lợi hại, nàng bắt mạch cho Yến Vân Hoa, sắc mặt trở nên xanh mét, tâm lại hoảng loạn vô cùng.
Mạch đập của Yến Vân Hoa mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều, Thương Thanh Đại nhìn nhìn sắc mặt hắn, cảm thấy thanh hắc khí thật to đã biến mất không ít.
Chẳng lẽ hôm nay có người rút độc cho hắn?
Yến Vân Hoa nhìn sắc mặt nàng không tốt, nhíu mày nói: "Đại nhi, ngươi làm sao vậy?"
Thương Thanh Đại không kịp nghĩ nhiều, nàng biết, phải xuống tay duy trì độc tố của Yến Vân Hoa, nếu không, nàng sớm hay muộn phải trở thành nữ nhân của Yến Vân Hoa!
"Cho phép nô tì giúp bệ hạ thi châm lưu thông máu, giúp bệ hạ mau khỏe hơn chút nữa." Thương Thanh Đại thản nhiên nói xong, liền cởi long bào Yến Vân Hoa.
Trong điện, nhóm cung nữ và nội thị đều biết điều lui ra ngoài, đóng nhanh cửa điện lại.
Long bào bị Thương Thanh Đại đưa tay cởi ra, treo lên giá gỗ, Thương Thanh Đại lại đi tiến đến, cởi nội y màu vàng của Yến Vân Hoa, mơ hồ ngửi được một cỗ mùi son phấn - ý vị.
Dư quang của nàng lơ đãng thoáng nhìn trước ngực Yến Vân Hoa có dấu mờ móng tay, đột nhiên ý thức được cái gì.
Tiêu độc!
Đúng rồi! Tiêu độc! Yến Vân Hoa nhất định là cùng mấy vị nữ tử trong cung hoan ái! Đem độc tố trên người đẩy tới trong cơ thể mấy vị nữ tử kia!
Thương Thanh Đại cảm thấy hối hận không thôi, hôm nay không nên vì tự bảo vệ mình mà đề cập đến độc tính.
Không chỉ hại một nữ tử vô tội, còn làm cho sinh mệnh của Yến Vân Hoa thoát khỏi lòng bàn tay!
Yến Vân Hoa phát hiện Thương Thanh Đại khác thường, hắn híp mắt nhìn Thương Thanh Đại, "Đại nhi, làm sao vậy? Thân mình trẫm, ngươi chưa thấy qua sao?"
Thương Thanh Đại vội vàng thu lại tinh thần, biểu hiện ý cười trên mặt, giọng lạnh nhạt nói: "Bệ hạ dường như quên báo cho nô tì."
"Ý của Đại nhi là gì?" Yến Vân Hoa có chút chột dạ.
Thương Thanh Đại cười lạnh một tiếng, ngón tay chỉ lên trước ngực Yến Vân Hoa, "Dấu ấn móng tay này, bệ hạ không định nói cho nô tì vì sao tồn tại sao?"
Yến Vân Hoa không nghĩ tới nữ nhân lại mẫn cảm như thế, hắn ho nhẹ hai tiếng, "Đại nhi, trẫm bất quá chỉ muốn thử xem, trẫm rốt cuộc cũng không thể không làm chuyện nhân luân thường tình, trẫm cũng không thích nữ nhân kia, ngươi không cần để ý."
"Cái gọi là độc sủng, há có thể không thèm để ý?" Thương Thanh Đại lạnh lùng nói xong, cầm ngân châm, không chút nào lưu tình đâm vào huyệt vị trên ngực Yến Vân Hoa, nàng là muốn cho Yến Vân Hoa một giáo huấn, làm cho hắn sợ hãi dùng nữ nhân tiêu độc là chuyện tà đạo.
Yến Vân Hoa thấy nàng quả thật sinh khí, lập tức hống nói: "Đại nhi, không tức giận với trẫm, được không? Trẫm cam đoan, về sau cũng không gặp mặt nữ nhân khác!"
"Cũng phải cần bệ hạ sống qua tối nay." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói xong câu đó, chọn mi lạnh lùng nhìn mặt mày kinh ngạc của hắn, "Bệ hạ cũng biết, hôm nay cùng nữ tử giao hoan, là phải trả đại giới?"
Ngực Yến Vân Hoa chợt lạnh, nhìn Thương Thanh Đại đâm vào châm thứ hai, chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo từ ngực lan tràn đi ra.
"Đại nhi, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Hôm nay bệ hạ cảm thấy thần thanh khí sảng, bất quá là hồi quang phản chiếu thôi!" Thương Thanh Đại giả vờ thật lòng nói, "Nô tì hôm nay nói qua, nếu bệ hạ cùng nô tì hoan ái, nô tì sống không quá ba ngày, kỳ thật nô tỳ nói ít đi một câu."
"Cái gì?!"
"Bệ hạ nhất thời tham hoan, chỉ sợ sống không quá một ngày."
"Như thế nào có thể?"
"Từ xưa âm dương giao hợp, huyết mạch so với bình thường càng thông suốt hơn rất nhiều, bệ hạ tự cho là có thể tiêu độc qua nữ tử nhưng lại không biết, thân mình bệ hạ áp chế tàn độc cũng sẽ dọc theo sự thông suốt của huyết mạch mà tề tụ về tâm mạch, không quá một ngày, sinh mệnh của bệ hạ sẽ có nguy cơ." Châm thứ ba đâm vào huyệt vị bên phải của Yến Vân Hoa, "Hiện tại bệ hạ cảm nhận được có chút đau không?"
Những lời Thương Thanh Đại nói chưa hết đó, một khi nói ra, Yến Vân Hoa chỉ cảm thấy trong lòng một trận quặn đau, hắn hoảng sợ nhìn Thương Thanh Đại, "Đại nhi, vì sao ngươi không sớm nói cho trẫm một chút?!"
Thương Thanh Đại tự giễu cười nhẹ nhàng, "Khi đó nô tì không thể nói, trong cung xưa nay không phải chỗ thái bình, ta há có thể đem uy hϊếp tính mệnh của bệ hạ nói ra ở bên ngoài? Huống hồ, ta tin tưởng bệ hạ chỉ sủng hạnh một mình nô tì, cũng không nghĩ đến, bệ hạ nhưng lại..."
Yến Vân Hoa vội vàng cầm thật chặt tay Thương Thanh Đại, "Cứu trẫm! Về sau trẫm đều nghe lời ngươi!"
"Nô tì có thể cứu bệ hạ, có điều..."
"Có điều cái gì?"
"Ba năm nay bệ hạ nhẫn nại, chỉ sợ phải hóa thành hư ảo."
"Cái gì?"
"Chỉ có thể đem tâm mạch trúng độc ép lại, về phần ép đến nơi nào, bệ hạ hẳn là hiểu được."
"Việc này..."
"Bệ hạ, còn sống mới có hy vọng, nếu bệ hạ không tin nô tì, cũng có thể truyền tỷ đệ Tề gia đến cứu chữa bệ hạ."
"Trẫm sao lại không tin ngươi?"
Yến Vân Hoa suy sụp thở dài, hối hận không thôi.
"Nô tì bồi bên cạnh bệ hạ, chờ bệ hạ khỏe lên."
Thương Thanh Đại đột nhiên ôn nhu nói một câu này, nàng cười khẽ nhìn Yến Vân Hoa, "Ngươi và ta còn trẻ tuổi, không phải sao?"
Yến Vân Hoa cũng chỉ có thể nghe theo Thương Thanh Đại, cắn răng nói: "Trẫm... Về sau trẫm đều nghe lời ngươi."
Giống như một câu đã từng nghe qua.
Cũng là lời người kia nói.
Đáy mắt Thương Thanh Đại đột nhiên có lệ, nàng vội ép chính mình thu liễm tâm tình, tiếp tục thi châm cho Yến Vân Hoa. Qua một lần kinh sợ này, Yến Vân Hoa hẳn sẽ không dám lâm hạnh một nữ nhân khác, nhưng Thương Thanh Đại cũng không cho hắn có cơ hội khỏi hẳn nữa.
Từ hôm nay bắt đầu, nàng muốn cho thiên tử này vĩnh viễn tuyệt tự!
Nộc độc dọc theo kinh mạch Yến Vân Hoa hợp lại một chỗ, Thương Thanh Đại hạ xuống một châm cuối cùng, hoàn toàn đem nọc độc phong bế lại chỗ trọng yếu nhất của Yến Vân Hoa.
Thế gian này trừ bỏ A Nhược, trừ bỏ ngoại công, không người nào có khả năng giải.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Y viện xuất hiện một cung nữ vội vã chạy đến.
"Không tốt! Liễu Mỹ nhân đột nhiên hộc máu té xỉu!"
Tỷ đệ Tề gia nhìn nhau một cái, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, bọn họ cho nhau một ánh mắt.
Tề Thanh lập tức hỏi: "Đỗ ngự y và Trần ngự y đang ở nơi nào?"
Y đồ đáp: "Bẩm Tề hữu viện phán, Trần ngự y vừa đi chẩn mạch chỗ Tần Mỹ nhân, Đỗ ngự y hẳn là ở hiệu thuốc hỗ trợ."
"Gọi Đỗ ngự y đi khám chẩn bệnh cho Liểu Mỹ nhân đi." Tề Thanh phân phó một câu.
"Vâng." Y đồ gật đầu thật mạnh, bước nhanh đi đến hiệu thuốc thông tri Đỗ Nhược.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~~ thay chương và mạch truyện ~