Sư Thuyết

Chương 24

Thương Thanh Đại mân mê ngân châm trên ngón tay, điều chỉnh tốt lực đạo, nhắm ngay huyệt vị trên chóp mũi cô nương kia, hạ châm xuống, vân vê xoay châm, sau đó rút ngân châm ra.

Đuôi lông mày của cô nương hôn mê hơi hơi nhảy dựng, hình như sắp tỉnh.

Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua ngân châm trong tay vừa rồi, cũng không có dấu hiệu biến đen, nghi hoặc trong lòng càng đậm hơn vài phần, Thương Thanh Đại bắt mạch cho cô nương kia một lần nữa, mạch tượng vừa rồi suy yếu đột nhiên có sức sống.

Đây... Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Thương Thanh Đại chưa bao giờ gặp được mạch tượng kỳ quái như vậy, cũng chưa gặp qua chứng bệnh như thế này, ngay lúc đang cẩn thận suy nghĩ, cô nương hôn mê từ từ hồi tỉnh.

"Vân Thâm..." Nàng khàn khàn gọi tên Yến Vân Thâm, dụi dụi đôi mắt, "Ta đang ở đâu đây?"

"Thường nhi, ngươi tỉnh là tốt rồi!" Yến Vân Thâm vội vàng ngồi bên giường, đỡ cô nương kia ngồi dậy, tựa vào trong lòng ngực, cảm kích nhìn về phía Thương Thanh Đại, "Thương tiểu thư, cảm ơn ngươi."

"Kỳ thật ta cũng không..." gương mặt trắng nõn có dương khí, hiệu quả không giả, nhưng chứng bệnh của cô nương này căn bản không có trị liệu, Thương Thanh Đại nghĩ nghĩ, vẫn là nhẫn nhịn lời muốn nói, có một số việc Thương Thanh Đại tốt nhất không cần quản, dù sao đề cập đến là đương kim Tống Vương điện hạ, dính chuyện hoàng gia, từ trước đến nay tránh không được huyết tinh.

Cô nương thấy rõ ràng nơi này trừ bỏ Yến Vân Thâm ra, còn có ba người Thương Thanh Đại, không khỏi hướng trong lòng Yến Vân Thâm co rụt lại, "Vân Thâm... Nơi này như thế nào có những người khác?"

Yến Vân Thâm bất đắc dĩ cười, "Ngươi vừa rồi hôn mê bất tỉnh, Bá Lăng thành to như vậy, ta trừ bỏ tìm Thương tiểu thư, cũng không còn phương pháp khác." Nói xong, hắn lại giải thích một câu, "Thương tiểu thư xem như bằng hữu của ta, ngươi yên tâm, việc hôm nay, ta nghĩ nàng nhất định sẽ giữ kín."

Cô nương kia có chút ảo não, "Ta lại hôn mê sao?"

Yến Vân Thâm gật gật đầu, thương tiếc nhìn nàng, "Thân mình ngươi càng ngày càng không tốt...."

"Vân Thâm..." Cô nương lắc lắc đầu, bộ dáng như muốn đứng lên, "Ta phải trở về, bằng không phụ thân tìm không thấy ta, chắc chắn đánh gãy chân Thúy Ngọc."

Yến Vân Thâm nhăn mặt nhíu mày, "Ta sai gã sai vặt đi quý phủ thông báo một tiếng, xem ai dám đánh Thúy Ngọc?"

"Vân Thâm, không thể, việc của ta và ngươi còn chưa thể cho phụ thân biết." Cô nương nói xong, cầm chặt tay Yến Vân Thâm, "Ngươi đường đường là Tống Vương, mà ta..."

"Cũng thế, chờ thêm tám tháng rồi nói sau." Yến Vân Thâm đau lòng nói xong, nhìn về phía Thương Thanh Đại, "Thương tiểu thư, nguoi có thể giúp bổn vương một việc không?"

Thương Thanh Đại gật đầu nói: "Đương nhiên."

"Ta lo lắng thân mình Thường nhi, những người khác thì bổn vương không thể tin, chỉ có thể thỉnh Thương tiểu thư giúp ta tiễn nàng một đoạn?"

"Được."

"Vậy bổn vương đi chuẩn bị xe trước."

"Ân."

Yến Vân Thâm vỗ vỗ tay cô nương kia, "Thường nhi, ngươi nghỉ ngơi thêm chốc lát."

"Uhm."

Cô nương kia nghe lời nằm xuống.

Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua hai tiểu nha đầu còn đang choáng váng phía sau, đưa một cái ánh mắt, ý bảo các nàng đi ra ngoài.

Nằm trên giường, cô nương gọi là Thường nhi hí mắt nhìn thấy Thương Thanh Đại dẫn hai tiểu nha đầu rời khỏi phòng, đôi con ngươi trong trẻo nhiễm một mạt suy tư đoán không ra.

Ba người đi tới giữa hồ bên ngoài tiểu trúc, cách gã sai vặt gác cửa chừng mười bước, cuối cùng ngừng lại.

Đỗ Nhược nhịn không được hỏi: "Phu tử, vị cô nương kia rốt cuộc là bệnh gì?"

Thương Thanh Đại lắc lắc đầu, không trực tiếp trả lời Đỗ Nhược, lại nói: "Mặc kệ nàng bệnh gì, hai người các ngươi tuyệt đối không được đem chuyện tối nay hé ra nửa câu, nghe hiểu không?"

"Ân." Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh.

Trần Thủy Tô nghe được kinh hãi, vội vàng bưng kín miệng.

Thương Thanh Đại cảm thấy trong lòng không hiểu, tim có chút đập nhanh, tối nay vào biệt viện này, cảm giác có một chút về người, về việc, nhất định đã không thể bỏ mặc.

Đỗ Nhược nhìn thấy bộ dáng lo lắng của phu tử, cũng không biết có thể làm gì giúp đỡ nàng, Đỗ Nhược quay đầu nhìn tòa tiểu trúc giữa hồ, trái tim cũng không yên ổn nhảy dựng lên.

Không bao lâu, Yến Vân Thâm chuẩn bị xe ngựa xong, phân phó nha hoàn đem cô nương kia dìu lên xe ngựa.

"Thương tiểu thư, thỉnh." Yến Vân Thâm nho nhã lễ độ khẽ gật đầu với Thương Thanh Đại.

Thương Thanh Đại cũng cúi người một cái, quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô, "Chúng ta đi thôi."

"Chậm." Yến Vân Thâm đưa ánh mắt cho gã sai vặt một cái, "Hai vị tiểu nha đầu này sẽ không đi, chờ ngươi tiễn Thường nhi trở về, ta sẽ phái người đưa ba người rời đi."

"Điện hạ đây là không tin ta?" Thương Thanh Đại trong lòng phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói.

Yến Vân Thâm lắc đầu cười nói: "Thương tiểu thư không cần lo lắng, bổn vương sẽ không thương tổn các nàng, ta chỉ muốn nhờ các nàng chờ một chút."

"Phu tử, ta sẽ nghe lời chờ ngươi trở về." Đỗ Nhược mỉm cười, khoác tay Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, đến, chúng ta an vị ở cửa sau, chờ phu tử trở về."

Yến Vân Thâm có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, lại quay đầu nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, "Thương tiểu thư, thỉnh."

Thương Thanh Đại lo lắng nhìn Đỗ Nhược, Đỗ Nhược vẫn như cũ khẽ mỉm cười, một chút cũng không hoảng hốt, câu kia "Nghe lời", giờ phút này càng giống như một câu hứa hẹn.

Không nói nhiều, Thương Thanh Đại vén rèm lên xe ngựa, tùy gã sai vặt đánh xe đi xa.

Trần Thủy Tô có chút kinh hoàng, nàng nắm chặt tay Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, ta có hơi sợ hãi."

Đỗ Nhược lắc đầu, khẽ cười nói: "Thủy Tô, đừng sợ, có ta ở đây cùng ngươi."

"Ngươi không sợ sao?" Yến Vân Thâm đi tới trước mặt hai tiểu nha đầu, không nhịn được hỏi một câu.

Đỗ Nhược ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Yến Vân Thâm, "Ta tin tưởng bằng hữu mà phu tử nói, nhất định là người giữ chữ tín, càng là tin tưởng Tống Vương điện hạ trong miệng của dân chúng là Vương gia tốt, tự nhiên sẽ không làm ra việc gϊếŧ người diệt khẩu." Nói xong, ý cười trên mặt Đỗ Nhược càng sâu, "Huống hồ, lần trước điện hạ có ân với ta, từ nhỏ cha mẹ đã dạy ta, phải biết báo ân, ta sẽ không bán đứng điện hạ, điện hạ lại như thế nào muốn mạng của ta?"

"Bổn vương thấy ngươi không chỉ là một đại phu, còn là một tiểu nha đầu thông minh a." thoáng một chút, Yến Vân Thâm phất tay cho lui mấy gã sai vặt và nha hoàn, "Như vậy, các ngươi cũng sẽ không sợ bổn vương đi?"

Trần Thủy Tô rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cúi đầu với Yến Vân Thâm, "Đa tạ điện hạ không gϊếŧ."

"Xem ra tiểu nha đầu này sợ tới mức không nhẹ a." Yến Vân Thâm cười nhẹ nói xong, tẻ nhạt ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nhược, "Bổn vương xem như có thể hiểu được, Thương tiểu thư tán thưởng tài năng của ngươi, bổn vương cũng hiểu được ngày sau nếu ngươi có thể vào Thái Y Viện, nhất định là Đại Yến ta có phúc."

Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, nhưng không đáp lời Yến Vân Thâm.

Yến Vân Thâm cười nói: "Bổn vương từ nhỏ đã chán ghét việc gϊếŧ chóc, có thể khoan thứ người, nhất định khoan thứ, dù sao mạng người chỉ có một cái, nếu không có tội ác tày trời, quyết không xuống tay lấy mạng, cho nên, tối nay lưu lại các ngươi, bổn vương cũng không có ý uy hϊếp Thương tiểu thư."

Đỗ Nhược lại ngạc nhiên.

Yến Vân Thâm cười nói: "Không phải mỗi lần Thường nhi gặp chuyện không may, đều có thể có Thương tiểu thư ra tay cứu nàng, bổn vương nghĩ, muốn tìm các ngươi, so với tìm Thương tiểu thư dễ hơn, dù sao nếu ta cứ tìm Thương Thanh Đại, hoàng huynh kia của bổn vương cũng sẽ khó chịu, mấy ngày trước còn đen mặt kính ta một chén rượu, chậc chậc, rượu kia không biết có bao nhiêu là khó uống."

"Ta chỉ sợ y thuật ta không bằng phu tử." Trái tim Đỗ Nhược giống như bị đóng băng, đương kim thiên tử nhìn trúng nữ nhân, nàng là một tiểu nha đầu, như thế nào bảo hộ, lại như thế nào lưu lại người?

Yến Vân Thâm còn tưởng Đỗ Nhược ảm đạm là bởi vì sợ y thuật không tinh, cười nói: "Có Thương tiểu thư dụng tâm bồi dưỡng, y thuật của ngươi, bổn vương tin được."

Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở dài, ý cười trên mặt đã biến mất vô tung.

Yến Vân Thâm cũng nhẹ nhàng thở dài theo, hắn lại liếc nhìn Đỗ Nhược một cái, đột nhiên quyết định chủ ý, hỏi: "Tiểu Nhược, ngươi muốn biết Thường nhi là ai không?"

Đỗ Nhược mãnh liệt lắc lắc đầu, "Đây dù sao cũng là việc riêng của điện hạ..."

Yến Vân Thâm mỉm cười nhìn về phía Trần Thủy Tô, "Bổn vương lúc nãy nghe Thương tiểu thư gọi ngươi là Thủy Tô, cũng là tên một loại dược liệu đi?"

"Ta... Không... Dân nữ kêu Trần Thủy Tô..." Trần Thủy Tô cúi đầu xuống cực thấp, tuy nói ngày thường nàng giống như dã nha đầu, nhưng hôm nay dù sao trước mặt cũng là đương kim Tống Vương điện hạ, nàng bước vào biệt viện của Tống Vương điện hạ, lại biết Tống Vương điện hạ thích một nữ tử tên là Thường nhi, Trần Thủy Tô có thể nào không sợ hãi?

"Là một cái tên hay." Yến Vân Thâm hí mắt cười, "Thủy Tô, ngươi muốn biết Thường nhi là ai sao?"

Nói không nghĩ, đó là lời nói dối.

Nhưng mà Trần Thủy Tô sao dám làm càn dám nói muốn biết, "Dân nữ... Không dám..."

Yến Vân Thâm đột nhiên cất tiếng cười to nói: "Nói cho các ngươi nghe cũng không phải là không thể! Bổn vương nghẹn những lời này ở trong lòng lâu rồi, hôm nay đã có một nhóm người biết một ít, cũng không ngại nói cho các ngươi một chút, coi như các ngươi bồi bổn vương chia sẻ một chút vui sướиɠ trong lòng."

"Điện hạ..."

"Không nghe lời bổn vương, bổn vương cũng sẽ phạt các ngươi."

Yến Vân Thâm thu lại tươi cười, dọa Đỗ Nhược một câu, thấy tiểu nha đầu không có ý cự tuyệt nữa, tiếp tục cười nói: "Bạch Thừa tướng dưới gối có tổng cộng ba vị thiên kim, Thường nhi là tiểu nữ nhi Bạch Như Thường."

Đỗ Nhược cả kinh, Tống Vương phủ cùng Thừa tướng phủ đám hỏi, đó chính là mĩ sự môn đăng hộ đối, vì sao mới vừa rời Bạch tiểu thư ngăn cản Yến Vân Thâm công khai chuyện của bọn họ?

Trần Thủy Tô nhỏ giọng nói: "Điện hạ cùng Bạch tam tiểu thư vui vẻ, vì sao không hướng bệ hạ thỉnh ban hôn?"

Yến Vân Thâm nhẹ nhàng thở dài, "Bạch Thừa tướng là quốc trượng do phụ hoàng lúc còn sống đã lựa chọn, Hoàng hậu của hoàng huynh phải tuyển từ một trong ba vị thiên kim, nếu ta thỉnh ban hôn với Thường nhi trước hoàng huynh, đó chính là tội đại bất kính."

Thì ra là thế...

Nghi hoặc trong lòng Đỗ Nhược được giải, như vậy với thân mình của tam tiểu thư, nhất định sẽ không bị chọn trúng, đợi đến tháng tám năm nay tuyển tú chấm dứt, Tống Vương điện hạ có thể thản nhiên thỉnh ban hôn cùng tam tiểu thư ước định đầu bạc.

"Tiểu Nhược, ngươi nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?" Yến Vân Thâm thấy bộ dáng Đỗ Nhược có chút đăm chiêu, cười nhẹ hỏi, "Có phải hay không cảm thấy, mặc dù là hoàng tử cao quý, kỳ thật rất nhiều việc cũng là thân bất do kỷ?"

Đỗ Nhược gật gật đầu.

Yến Vân Thâm hít một hơi, cười nói: "Cũng may, chỉ cần chờ thêm mấy tháng, coi như là lời hứa có thể như mây gặp trăng sáng tỏ."

Đỗ Nhược nhíu mày, vì tương lai phu tử dâng lên lo lắng.

Tháng tám tuyển tú.

Tháng tám hàng năm sẽ là ngày tuyển tú, phu tử bị bệ hạ nhìn trúng, như thế nào có thể kháng chỉ không nhập cung đây?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =.= Trường Ngưng cố gắng mỗi ngày viết bản thảo, tận lực không ngừng hoàn chương ~ cảm ơn mọi người vẫn duy trì theo dõi.

Đôi lời: Thấy là sắp ngược rồi. Haizz...