New York, Mỹ, sân bay Kennedy, người đến người đi.
Bóng đêm dần dần lui xuống, làn gió lúc sáng sớm mang theo chút hơi lạnh. Ánh sáng xuyên qua cửa kính từng chút từng chút nghiêng mình chiếu vào bên trong.
Tô An ôm thay Tô Bảo đang buồn ngủ, đi theo phía sau Tô Diễn vào lối đi Vip.
Lấy hành lý ký gửi, Tô Diễn đón con trai đang ngủ say như chết của mình trong tay Tô An.
"Về nhà trước rồi lại đi đến chỗ mẹ sau." Tô An thở phào nói.
Tô Diễn không có ý kiến gì, một tay ôm Tô Bảo, một tay giơ ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô An nhét vào túi áo.
Tô An mím môi, nắm ngón tay giật giật, khẽ nở nụ cười.
Sắp đến cửa lớn của sân bay, Tô Diễn đột nhiên ngừng lại, cởϊ áσ khoác màu đen trên người bọc Tô Bảo lại. Tô Cư Cư nào đó hoàn toàn không biết chuyện này, tùy ý để Tô Bảo véo thịt mình.
Tô An nhìn, đứng bên người Tô Diễn, eo nhỏ hơi cong, "Diễn Diễn?"
"Ừ?"
"Bà xã của anh cũng lạnh nha." Khi Tô An nói mấy lời này, đôi mày khẽ nhíu lại, đôi môi màu hạnh khẽ khép mở, tư thế xinh đẹp, vẻ mặt cũng rất vô tội thuần khiết.
"Lạnh?" Tô Diễn hỏi ngược lại.
Tô An gật đầu một lần nữa: "Ôi chao, lạnh quá. Nhà ngân hàng nào đó bận công tác, để cho bà xã xinh đẹp của mình ngày đêm phòng đơn gối chiếc thì thôi đi."
Tô Diễn đánh giá Tô An từ trên xuống dưới.
Tô An vì đẹp, mặc rất ít, bên trong áo khoác màu hồng đất chỉ là một chiếc áo len, bên dưới là quần bó, loáng thoáng lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Tô Diễn nhìn Tô An một lát, ánh mắt trầm tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu ghé sát bên tai Tô An, nói: "Buổi tối sẽ không lạnh."
Tô An: "....."
Nhà tư bản bên ngoài cấm dục mặt không đổi sắc, một mặt nghiêm túc đùa giỡn là đáng sợ nhất.
Mấu chốt là còn có một chút câu dẫn...
Tô Diễn một tay ôm Tô Bảo, bàn tay kia kéo Tô An, đi ra khỏi cửa lớn của sân bay.
Quốc kỳ Mỹ ở bên ngoài sân bay đón gió lạnh mà bay phất phới, gió lạnh thấy xương, mạnh mẽ tàn phá. Bên ngoài ánh nắng chói mắt, Tô An khẽ híp mắt, vén tóc dài bên tai. Tầm mắt chuyển động nhìn thấy cách đó không xa có không ít phóng viên, đa số đều đội mũ bóng chày, che mình kín mít.
"Tô Diễn?" Đầu ngón tay bị nắm trong tay Tô Diễn cọ cọ lòng bàn tay anh, nói: "Có phải hôm nay em sẽ gặp được đại minh tinh?"
Tô Diễn quét mắt, nhẹ giọng mở miệng: "Bà xã, nhìn tên công ty của bọn họ."
Tô An nghe lời mà nhìn tên công ty của bọn họ, không nói.
Đám phóng viên bên kia đều đang ngồi chờ Tô Diễn! Nhìn tên công ty hầu như đều là phóng viên của tạp chí tài chính.
Trước đây vị tổng thống Mỹ nào đó còn ám chỉ tỏ vẻ là đang bế quan tỏa cảng, mà một chuỗi hội nghị cuối năm tàn nhẫn mà vả mặt vị tổng thống nào đó, có thể nói là náo động toàn cầu. Thị trường Trung Quốc vẫn còn quản chế tư bản nước ngoài khá nghiêm ngặt, tư bản bên ngoài muốn đầu tư những ngành liên quan đến phương diện nhân sinh khó càng thêm khó, mà Tô Diễn thân là quản lý cấp cao của ngân hàng New York lại có thể liên hợp nhiều ngân hàng quốc tế và ngân hàng Trung Quốc đầu tư vào ngành y dược hơn 4 tỷ.
"Đừng nhìn." Tô Diễn giơ tay, chụp mũ lên cho Tô Bảo.
Toàn thân Tô Bảo bị che đến kín mít, ngay cả đôi mắt cũng không lộ ra ngoài, cậu bé giống như một chú lười, mặt chôn trong ngực Tô Diễn, treo chặt trên người Tô Diễn.
"Con trai anh không được gặp người như vậy?"
Khi Tô An nói chuyện, Tô Diễn liếc về ống kính của mấy phóng viên, kéo tay Tô An về phía mình, hơi dùng sức kéo Tô An vào trong l*иg ngực của mình.
Tô An không kịp phòng bị, giày cao gót không ổn định trọng tâm, va vào l*иg ngực Tô Diễn, một bên l*иg ngực khác của anh bị Tô Bảo chiếm đóng.
"A." Tô An trợn to mắt nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to.
Tô Diễn khẽ cắn môi dưới của Tô An.
Tô An phục hồi tinh thần, bắt đầu ngượng ngùng đáp lại, bên trong sự ngượng ngùng lại có sự nhiệt tình khó nén với Tô Diễn, xinh đẹp đến không gì tả nổi.
Mấy phóng viên tạp chí tài chính cách đó không xa cầm máy ảnh trong tay, nhìn trực tiếp bối rối.
"Ohh, my god, này sao không giống với tài liệu mà tôi thu thập được?" Một phóng viên nhỏ mới nhận chức nắm tóc mình, khá buồn bực.
"Hehe, tình yêu, mau chụp ảnh."
"Không không không, chúng ta là tạp chí tài chính tiêu chuẩn, không phải tạp chí bát quái, thật kỳ quái."
Tô An vừa mới mυ'ŧ bờ môi mỏng của Tô Diễn thì anh liền ngẩng đầu rời khỏi bờ môi mềm mại của cô. Vẻ mặt Tô An trong nháy mắt có chút mê mang, đôi môi của cô còn có ánh nước, hương bạc hà trong hơi thở dần dần biến mất.
"Lên xe đi!" Tô Diễn kéo Tô An qua, trực tiếp lên xe mới lái đến.
"Cạch" một cái cửa xe bị đóng lại.
Tài xế hiển nhiên rất có kinh nghiệm, nhìn bên ngoài có phóng viên chạy theo không ngừng, quay xe một cái, xe thương vụ mang theo cảm giác của siêu xe, hòa vào dòng xe cộ.
Tô Bảo tỉnh rồi, khoác áo khoác màu đen của Tô Diễn, lười biếng nằm nhoài trên đùi Tô Diễn. Cậu bé kén ăn, ăn đồ ăn trên máy bay được mấy miếng thì không chịu ăn, bây giờ đang đối diện với tay của Tô Diễn, phồng miệng lên uống sữa nóng.
Uống một ngụm, cắn một miếng sandwich mới
ra lò.
Hoàn toàn không cần động thủ, chỉ cần há há miệng là có người đút rồi.
Tô An nhìn bóng dáng người con gái phản chiếu trên cửa kính, không nói gì.
Bóng dáng người con gái trên cửa sổ xe, tóc dài vén lên, lộ ra gò má trắng nõn, trên vành tai nhỏ có bông tai hình ngôi sao, tô son kiểu lòng trong, trang điểm thuần khiết nhưng cũng không kém phần xinh đẹp, đôi mắt vẫn còn một tầng phấn mắt nhạt.
Tại sao Tô Diễn chỉ hôn một nửa rồi lại không hôn nữa?
Không có sức hấp dẫn à? Khiếu thẩm mỹ giảm rồi?
Rõ ràng là anh ấy chủ động, cô vừa mới đáp lại thì anh lại đột nhiên rút lui.
Quá tổn thương tự tôn rồi!
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tô An không thể không chấp nhận hiện thực, bây giờ Tô Bảo còn có sức hấp dẫn hơn cô. Áo khoác của Tô Diễn cũng cho Tô Bảo, đút đồ ăn cũng là cho Tô Bảo.
"No rồi?"
Tô Bảo liếʍ liếʍ môi gật đầu, bò khỏi đùi của Tô Diễn.
Tô Diễn thuận thế rút khăn giấy trên đùi, vo lại thành một nắm, ném vào thùng rác trong xe.
"An An?" Tô Bảo ăn uống no đủ theo thường lệ bắt đầu tìm mẹ.
Tô An một tay chống cằm, miễn cưỡng ừ một tiếng, đối diện với đôi mắt của Tô Bảo, nhấc tay lên. Tô Bảo lập tức tiến vào trong lòng Tô An.
Tô An ôm cậu bé, để Tô Bảo ngồi chếch trên đùi mình. Tô Bảo mở cửa sổ xe ra, nhìn cảnh ngoài đường phố chằm chằm không chớp mắt.
Nước sống trong những ngày lạnh lẽo, phản chiếu lại những ánh sáng lành lạnh. Nghệ nhân ôm đàn accordeon đứng dưới cây trụi lủi nơi đầu đường, xa xa còn có mấy ông già râu bạc phơ đang thổi Saxo. Âm thanh của đàn accordeon và Saxo vô cùng nồng nhiệt, hoạt bát vui vẻ.
Ven đường có con chó Samo Nhật thân hình to lớn chạy qua, bộ lông trắng đẹp đẽ của nó bị gió thổi tung lên.
"An An, daodao!" Tô Bảo hưng phấn vỗ vỗ cửa sổ xe, la hét ngôn ngữ của chính mình, ra hiệu cho Tô An nhìn chó.
dao, thanh thứ tư*, rất giống với từ Dog trong tiếng anh.
* Trong tiếng Trung có bốn thanh điệu.
"Là dog, không phải daodao." Tô An một tay ôm lấy Tô Bảo, một tay khác khoác lên chỗ ngồi, kiên nhẫn dạy Tô Bảo phát âm.
"Daoj?"
"Dog!" Đầu lưỡi Tô An chống hàm trên, đọc lại một lần nữa.
"Chó lớn, dogdog." Tô Bảo học hai lần là thuộc.
Tài xế lái xe phía trước là người Trung Quốc, lái xe cho Tô gia mười mấy năm, cảm nhận được không khí náo nhiệt đằng sau, trong lòng trở nên kích động.
Tô Diễn dựa lưng vào ghế dựa, chân dài tùy ý giao nhau, đầu ngón tay chống lên huyệt thái dương, có chút mất kiên nhẫn. Tô An chỉ lo dạy Tô Bảo đọc từ đơn, ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh.
Qua ba con phố lớn, Tô Diễn đã hết kiên nhẫn, môi mỏng khẽ mím lại. Quay đầu, liếc nhìn cảnh sắc ngoài xe, không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Con trai lại đang bán manh*, âm thanh ngọt ngào trẻ con, trong miệng đều là những âm thanh chỉ thuộc về cậu bé.
*Bán manh: Đáng yêu.
Liếc nhìn Tô An ở bên cạnh, Tô Diễn buông cánh tay chống trên thái dương xuống, đầu ngón tay mới vừa đυ.ng đến đầu ngón tay của Tô An, ngay lập tức, Tô An giơ tay, cánh tay đặt trên ghế ngồi thu lại, đổi thành hai tay ôm Tô Bảo.
Ặc.
Xe vững vào tiến vào sân của một ngôi nhà chính. Lão quản gia đứng ở cửa, nhưng một cây thông già, vững vàng mà thẳng tắp.
Tài xế xuống xe.
Lão quản gia tiến lại gần, hơi cong eo, còn chưa kịp đứng lên, một cục thịt béo béo đã được đưa vào trong tay ông.
Tô Bảo còn chưa phản ứng lại, Tô An cũng chưa phản ứng lại, kể cả lão quản gia đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng chưa phản ứng lại.
"Ôm, hai người vào trước đi." Tô Diễn nói.
Tô Bảo và lão quản gia xa lạ mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Hai tay lão quản gia đặt ở nách Tô Bảo, nhấc cậu bé lên, một đường ôm vào trong phòng.
Trong sân lại yên tĩnh.
Tô An bị Tô Diễn đè trên ghế ngồi, không thể động đây, hai chân thon dài không thể không tạm thời cong lên.
Nhìn Tô Diễn hai tay chống trên định đầu mình, Tô An giật giật tay, vòng lên cổ Tô Diễn, kéo xuống. Tô Diễn thuận theo mà cúi đầu, nhìn người con gái xinh đẹp.
"Vừa nãy anh từ chối em." Tô An dùng ngữ khí trần thuật.
Một tay Tô Diễn chống bên tai Tô An, một tay khác lại hướng xuống dưới tìm kiếm. Tô An nhìn động tác của Tô Diễn, trố mắt, mơ hồ có chút chờ mong.
"Nhìn tin tức." Tô Diễn mở khóa điện thoại, mở trang web tin tức, đưa đến trước mặt Tô An.
Vẻ mặt chờ mong của Tô An có chút thất vọng, tầm mắt chuyển lên điện thoại, híp mắt. Phóng viên Mỹ giống hệt phóng viên Trung, tiêu đề vô cùng mạnh mẽ tàn bạo.
[Quản lý cao cấp ngân hàng đầu tư hàng đầu thế giới hôn nhau nồng nhiệt với bà xã trước mặt mọi người, bà xã nghi ngờ đã mang thai.]
Đây coi như mượn tay phóng viên Mỹ trực tiếp công khai?
Đôi mắt đẹp của Tô An giống như chú mèo Ba Tư, híp lại. Cô mang thai sao cô lại không biết vậy?
"Em đang mong chờ cái gì?" Tô Diễn thu hết vẻ mặt nhỏ của bà xã mình, nghĩ đến động tác vừa nãy của chính mình, phối hợp với vẻ mặt chờ mong mơ hồ của cô, đã hiểu.
"Lần sau thỏa mãn em." Tô Diễn nhéo vành tai Tô An nói: "Hôm nay không đủ thời gian."
Tô An khụ một tiếng, cố gắng chuyển sang chuyện khác, hỏi: "Tại sao lại chụp em xấu như thế? Lùn một khúc không nói, còn mập nữa!"
Tô Diễn không muốn xoắn xuýt vấn đề kia, liếc nhìn bức ảnh trên tin tức, đưa tay nắm cằm cô, làm cho môi của cô chu lên. Vốn dĩ môi lòng trong đã rất mềm mại mê người, lúc này càng chu lên càng thêm mê người.
"Cho anh hôn, hôn đủ rồi thì đi vào."
Tô An nhanh chóng dứt lời, đầu ngón tay co lại, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Tô Diễn. Tô Diễn chậm rãi giao quyền chủ động cho Tô An, mặc cho Tô An trúc trắc đùa với mình.
Đầu lưỡi của cô dao động trên môi anh, đứt quãng, nhưng cũng không tiến vào.
Trong khoang xe, tiếng hít thở nặng nề, mang theo tiếng thở dốc ám muội.
Tóc Tô An hoàn toàn tán loạn, một nửa rũ xuống ghế dựa.
Đột nhiên tiếng chuông vang lên.
Điện thoại rơi trên ngực Tô An không ngừng chấn động. Tô An đẩy Tô Diễn ra, ra hiệu cho anh nhận điện thoại, Tô Diễn tìm điện thoại, mở chế độ loa ngoài, vứt qua một bên, lại quấn lấy Tô An.
"Con trai?" Một giọng nữ quen thuộc truyền đến.
Tô An theo bản năng khẽ sững lại. Mẹ chồng hồ ly của cô.
"Ừm...." Tô Diễn hờ hững đáp một tiếng, môi trên môi của Tô An, âm thanh như từ sâu trong cổ họng ép ra.
"Mấy đứa đang ở chỗ nào?" Nhuế Như nghe âm thanh của Tô Diễn có chút kỳ quái, quan tâm hỏi: "Bị cảm rồi?"
"Không." Tô Diễn đáp lại một từ ngắn gọn.
"Bây giờ còn đang trên đường?"
Tô An nhịn không được, khẽ ưm một tiếng. Xuyên qua điện thoại, truyền đến rất rõ ràng.
"Đến, ở trên xe." Tô Diễn nói.
Một lúc lâu, Nhuế Như mới sâu xa "nha" một tiếng, lại hỏi: "Cháu trai bảo bối của ta đâu?"
"Ở trong phòng."
Nhuế Như lại "Nha" lên một tiếng nữa.
Tô An nghe được mặt đỏ đến mang tai.
"Ông con đang tha thiết mong chờ đấy, con đừng làm bừa, mau dẫn An An đến." Nhuế Như không yên lòng, lại nói thêm một câu: "Ông nội con dậy rất sớm, ăn sáng cũng đứng ngồi không yên, còn kém lấy một cái ghế ra ngồi ngoài cửa."
"Nếu như con về trễ, cẩn thận da của con đấy."
Tô Diễn: "...."
Ngắt điện thoại, Tô Diễn trở mình, ôm Tô An vào trong ngực, nặng nề mở miệng: "Sau này, đừng câu dẫn anh."