Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 16

Hẳn là anh không nghĩ tới vấn đề vất vả hay không này, đối với anh mà nói công việc của ngân hàng đầu tư không thể thiếu giống như ăn cơm ngủ nghỉ vậy.

Lời của Tô An rõ mồn một bên tai.

Máy tạo độ ẩm trong thư phòng phun ra tầng tầng sương mù, cây giọt nước Quan Âm* xanh um tươi tốt.

(*: Đây là một loại cây, các bạn search cụm từ 滴水观音 sẽ có hình ảnh của cây này nhé.)

Tô Diễn buông bút máy xuống, cong ngón tay xoa xoa thái dương, hình như có chút mệt mỏi.

Trên bàn gỗ tử đàn đặt một vòng máy tính, màn hình khác nhau tương ứng với chỉ số chứng khoán ở khu vực khác nhau.

Mỗi ngày không có giờ làm việc và giờ tan làm cố định, mỗi ngày cần phải xem tài liệu số lượng lớn, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, thời gian cá nhân thuộc về bản thân ít càng thêm ít.

Trước kia anh không cảm thấy vất vả, lịch trình hàng ngày do trợ lý sắp xếp, giống như lời Tô An nói, giống như ăn cơm ngủ nghỉ, lúc Tô An đi ngủ hay ăn cơm, anh có thể đang họp, có thể đang tham gia buổi xã giao cần thiết không thể từ chối, thật ra vẫn luôn không ở bên cạnh Tô An nhiều lắm.

Đứng dậy, kéo rèm cửa thư phòng ra, ngoài cửa sổ là bầu trời mênh mông vô bờ, chân trời cao xa, tầng mây núi non trùng điệp.

Là thời tiết mà Tô An thích, trời trong lại sảng khoái.

Hứa Sâm gõ gõ cửa thư phòng, mang theo gói thuốc đi vào, hỏi: “Bây giờ nấu luôn sao?”

“Có đường không?” Tô Diễn nhận lấy.

“Uống thuốc Đông y tốt nhất là đừng thêm đường, ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc. Đường trắng tính lạnh, đường đỏ tính nóng, dược tính của mỗi một loại thảo dược Trung Quốc cũng khác nhau, thêm đường vào có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của các vị thuốc, đồng thời cũng bất lợi cho sự hấp thu.” Nói tới kiến thức chuyên ngành, Hứa Sâm nghiêm túc không ít, nói: “Những chuyện này phu nhân hẳn là đều biết.”

“Làm phiền rồi.” Tô Diễn hơi gật đầu, nghĩ đến Tô An có đôi khi không quá ngoan ngoãn, cái kiểu không ngoan đã biết mà còn làm sai, cong cong môi.

Hứa Sâm có chút bất ngờ: “Tô tiên sinh nấu thuốc sao?”

“Ừm.”

“Hả?” Hứa Sâm đẩy mắt kính trên sống mũi, che giấu sự xấu hổ.

Tô Bảo nằm trên chiếc giường nhỏ hình mặt trăng nắm chặt quả đấm ngủ an ổn, tiếng hít thở nho nhỏ.

Tô Diễn hơi ngồi xuống, dịch dịch góc chăn cho Tô Bảo. Tô Bảo trở mình, gương mặt cọ lấy gối đầu lệch xuống dưới, thịt trên má bị đè ép, miệng bĩu môi.

Tô Diễn nhéo nhéo thịt mềm bên miệng của Tô Bảo, làm cho Tô Bảo cọ gối đầu né tránh, miệng màu hồng chẹp chẹp một cái.

Tô Diễn thu tay về, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút rồi đến phòng ngủ của Tô an.

Truyền dịch sắp xong rồi, nước thuốc thuận theo dây truyền dịch từng giọt từng giọt chảy xuống. Cây trầu bà trên bệ cửa sổ đón gió mà xòe ra, tới gần trưa, ánh sáng trong phòng từng tấc từng tấc nghiêng đi.

Bàn tay đâm kim của Tô An để bên ngoài chăn, tay rất trắng, khớp xương mảnh nhỏ lại dài, gân xanh nhỏ bé nhàn nhạt trên mu bàn tay, lòng bàn tay mềm mại, móng tay sạch sẽ, chỉ sơn một lớp sơn bảo vệ móng thật mỏng.

Tô Diễn nắm chặt bàn tay lạnh biết của Tô An, ngồi bên giường.

Người nhỏ đang ngủ, người lớn cũng đang ngủ. Tô An lúc ngủ mất đi cảm giác vừa nhìn thấy anh là luôn luôn phòng bị, yên lặng, khí chất nhu hòa. Môi nhợt nhạt rõ ràng, lông mi đen như mực vừa dài vừa cong, cái mũi nho nhỏ, giống như khi còn bé, thật sự ngoan ngoãn đến tận trong tim, vừa ngọt ngào vừa nghe lời.

Miếng ngọc trơn nhẵn ở bên ngoài áo, treo lủng lẳng ở cổ, làm nổi bật lên da thịt nhẵn nhụi.

Bàn tay lạnh buốt ở trong lòng bàn tay Tô Diễn từng chút từng chút trở nên ấm áp. Tô Diễn lại nắm chặt lại, bàn tay trong lòng bàn tay dường như chỉ còn khớp xương, gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.

Trước kia dường như không gầy như vậy, chỗ eo còn có thịt, nắm tay cũng thấy có thịt mềm mềm.

Nước thuốc trong chai thuốc chảy xong, Tô Diễn cẩn thận xé mở băng dính y tế dán trên mu bàn tay Tô An, động tác dịu dàng, đợi sau khi xé xong một nửa băng dính y tế mới nhấn phần băng dính y tế còn dính lại trên mu bàn tay rút kim tiêm ra.

Cồn sát trùng mà Hứa Sâm để lại ở bên tay, Tô Diễn dùng cái nhíp kẹp một cái, nhấn trên lỗ kim. Tô An còn đang ngủ, Tô Diễn nhìn nhan sắc lúc ngủ của Tô An, đáy lòng sinh ra một cỗ cảm xúc thỏa mãn.

Tô An ngủ một giấc đến hơn hai giờ chiều, lúc tỉnh lại ánh nắng trong phòng mang theo màu sắc mờ nhạt, chiếu đến trên người vô cùng thoải mái. Kim trên mu bàn tay không biết được lấy ra từ lúc nào, không để lại một chút dấu vết băng dính do băng keo y tế và vết máu do kim tiêm để lại, mu bàn tay ấm áp.

Mò lấy điện thoại dưới gối đầu, Tô An nhìn thoáng qua thời gian, trầm mặc. Vén chăn lên, ngón chân Tô An móc lấy dép lê dưới đất, ra khỏi phòng ngủ bắt đầu tìm kiếm Tô Bảo.

Cô vậy mà ngủ lâu như vậy, đã qua giờ cơm, cũng không biết Tô Bảo ăn chưa, từ sau khi Tô Diễn trở về, cô càng ngày càng không có tâm tình.

Hoàn toàn không phải là một người mẹ đủ tư cách.

“Tô Bảo?” Tô An đến trước phòng ngủ của Tô Bảo, chăn mền trong phòng ngủ xếp chỉnh tề.

“Tô Bảo?”

“An An!” Trong phòng khách truyền đến giọng nói non nớt của Tô Bảo.

Tâm tình căng thẳng của Tô An dịu đi một chút, xõa tóc dài đi đến phòng khách.

Trong phòng khách mở điều hòa và máy tăng độ ẩm, màn cửa được kéo ra, dưới một vùng ánh nắng nhu hòa, Tô Bảo dựa vào bên chân Tô Diễn đang tháo gỡ ô tô đồ chơi.

Tô Diễn cởϊ áσ khoác âu phục và áo gi lê bên trong, chỉ mặc áo sơ mi, cà vạt không có sự ràng buộc của áo gi lê, tùy tiện rủ xuống, có một chút cảm giác không bị trói buộc.

Một tay anh chống cằm, tùy ý ngồi xếp bằng trên thảm, giữa hai chân bày một quyển sách tranh của Tô Bảo, còn là kiểu có pinyin, xương cổ tay gầy khỏe tinh tế.

Đồng hồ đeo tay biểu hiện thời gian quan trọng nhất đối với nhà tư bản bị cởi ra, giữa xương cổ tay không đeo bất cứ vật gì.

Tô Diễn rủ mí mắt xuống thu lại cảm giác lạnh lùng xa cách thường ngày, đang đọc truyện trong sách tranh cho Tô Bảo, giọng điệu vững vàng, giọng nói lành lạnh, nghe vào rất có năng lực mê hoặc lòng người.

“… Từ đó thỏ mẹ và thỏ ba sống hạnh phúc cùng nhau, không còn rời xa nữa.” Tô Diễn đọc xong một chữ cuối cùng, khép lại sách tranh, nhìn về phía người bệnh mỹ nhân cách đó không xa.

Kết thúc tiêu chuẩn của truyện cổ tích dành cho trẻ nhỏ.

Mỗi một đôi yêu nhau kiểu gì cũng sẽ vượt qua tất cả khó khăn, sau tất cả những trắc trở cuối cùng sống hạnh phúc cùng nhau.

Mãi mãi về sau.

“An An, mẹ tỉnh rồi?” Tô Bảo còn ghé vào trên đùi Tô Diễn: “Diễn Diễn nói An An rất mệt, không thể làm ồn ào đến An An.”

Tô Bảo rất ít khi nói câu dài như vậy, được Tô Diễn dạy mà lần đầu tiên nói dài không vấp như vậy.

Tô An ừ một tiếng, ngồi xuống một bên tấm thảm, vẫy vẫy tay với Tô Bảo.

Tô Bảo buông đầu gối Tô Diễn ra, tự động lăng đến trong ngực Tô An. Tô An vuốt lưng Tô Bảo, khẽ nói một câu: “Mẹ xin lỗi.”

Tô Diễn bỏ qua sách tranh, chống cằm nhìn Tô An tự trách, vết rách nơi đáy lòng giống như bị người ra dùng dao một lần nữa vạch ra, vết thương đẫm máu chưa khép lại một lần nữa bị thương.

Một tiếng xin lỗi nỉ non đó giống như nặng ngàn cân, nếu như lúc trước anh sớm phát hiện ra tình trạng của Tô an thì cũng sẽ không dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.

“Buổi trưa con ăn cơm với Diễn Diễn sao?”

Tô Bảo gật gật đầu: “Với Diễn Diễn.”

Hai người một lớn một nhỏ gọi anh là Diễn Diễn, vết rách đẫm máu nơi đáy lòng giống như nở ra một đóa hoa hướng dương.

Tô Diễn cụp mí mắt xuống, che đi thần sắc trong mắt.

“Vậy Diễn Diễn không bận sao? Sao Tô Bảo lại để Diễn Diễn đọc sách tranh cho con?” Tô An đổi tư thế, ngồi xếp bằng, đúng lúc ngồi đối diện Tô Diễn.

Tô Bảo ghé vào trên bờ vai của Tô An quay đầu, một đôi mắt trắng đen rõ ràng cực kỳ giống Tô Diễn nhìn về phía Tô An, sau đó lại nhìn về phía Tô Diễn.

Tô Diễn mở miệng dưới ánh mắt của Tô Bảo: “Không bận.”

Tô An: “…”

Tô An dứt khoát không hỏi nữa, quay đầu híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sợi tóc mềm mại được ánh nắng phủ lên một lớp màu vàng kim nhạt, thuận theo bả vai mảnh mai trượt xuống.

Tô Bảo ở trong ngực Tô An đứng lên đi mấy bước lại cọ bên chân Tô Diễn, lật quyển sách tranh màu sắc phong phú, nét bút ngây thơ, ngón tay trắng nõn mềm mại chỉ vào một bức tranh cuối cùng hỏi: “Thỏ mẹ?”

Bức tranh cuối cùng trong sách tranh vẽ hình ảnh thỏ mẹ và thỏ ba tay trong tay, giữa thỏ mẹ và thỏ ba còn có một con thỏ con đang đứng.

“Ừm?” Tô Diễn cúi đầu nhìn về phía bức tranh kia.

“Thỏ ba?” Ngón tay Tô Bảo chuyển qua trên người con thỏ ba, chỉ vào con thỏ ba hỏi: “Tại sao phải rời đi?”

Tô Diễn hiểu rõ ý của Tô Bảo, giúp cậu bé bổ sung hoàn chỉnh vấn đề: “Tại sao thỏ mẹ phải rời khỏi thỏ ba sao?”

“Ừm!”

Tô Diễn nhất thời không trả lời, ngước mắt nhìn Tô An. Đầu ngón tay đặt trên thảm của Tô An lo lắng mà bắt đầu co lại.

Tô Diễn ôm Tô Bảo lên trên đùi, nói: “Bởi vì thỏ mẹ có công việc của riêng mình, rời đi chỉ là tạm thời. Giống như Tô Bảo và An An, An An có công việc sẽ mang Tô Bảo theo bên cạnh sao?”

Tô Diễn lén thay đổi khái niệm, giảm sự ảnh hưởng mà việc rời đi mang tới đến mức thấp nhất, giảm đến mức độ mà Tô Bảo có thể tiếp nhận. Tô An nghe, thở phào nhẹ nhõm.

Tô Bảo lắc đầu, giọng nói non nớt run rẩy, mang theo sự nghẹn ngào: “Vậy thỏ ba của con đâu?”

“An An là thỏ mẹ, con là thỏ con, thỏ ba đâu?”

Trái tim Tô An treo lên, giống như đứng bên vách núi, hai bên dưới chân đều là vực sâu vạn trượng, nhúc nhích một cái đều sẽ thịt nát xương tan. Ánh mắt bị nhòe đi, cổ họng khô ngứa khó chịu.

Cánh tay xuôi bên người của Tô Diễn ôm chặt cục thịt trong ngực, chặt chẽ, không nhìn Tô An, cúi đầu nói chậm rãi bên tai Tô Bảo: “Ba là thỏ ba, thỏ ba biết sai rồi, đến tìm thỏ mẹ đây.”

Giọng nói trầm thấp, lộ ra tiếng khàn do đè nén, giống như chiều tà treo cao bên ngoài, nóng bỏng như muốn hòa tan Tô An.

Năm ngón tay đặt trên đùi Tô Diễn của Tô Bảo nắm chặt: “Thỏ ba?”

“Ửm.”

Tô An nghiêng đầu qua, hơi nghiêng người một chút, khịt khịt mũi một cái rất nhỏ, nước mắt thuận theo đó mà lăn xuống, từ mũi rủ xuống nện vào mu bàn tay, nước mắt trào dâng.

“An An, Diễn Diễn là thỏ ba sao?” Giọng nói non nớt của Tô Bảo mang theo sự chờ mong.

Tô An luống cuống tay chân lau khô nước mắt, hít cái mũi đỏ bừng, nhìn về phía Tô Bảo, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Phải, Diễn Diễn là thỏ ba của con.”

Cuối cùng, còn nở nụ cười.

Mỹ nhân rưng rưng, nước mắt như mưa.

“Mẹ là thỏ mẹ, Tô Bảo là thỏ Tô, Diễn Diễn là thỏ ba.”