Điện Đức Hoàng

Chương 1747: Thanh Thảo rất nhớ cha

Hoặc là, cũng chỉ có lúc nhìn thấy người mình yêu nhất, người thân thân thiết nhất, Trần Hùng mới có thể quên đi tất cả phiền não, quên đi tất cả chuyện không vui, mới có thể khiến nội tâm của bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Cha ơi, bây giờ cha đang ở đâu vậy, cha đang làm gì đó, Thanh Thảo rất nhớ cha.”

Trần Hùng đáp lời: “Bây giờ cha đang ở bên ngoài làm việc, cha cũng nhớ Thanh Thảo, đợi cha xong việc trong khoảng thời gian này sẽ trở về với Thanh Thảo được không nào.”

“Cha ơi, vậy lúc nào cha mới xong việc, lúc nào sẽ trở về.”

Trần Hùng im lặng, bởi vì chính anh cũng không biết rốt cuộc khi nào mới có thể trở về.

“Rất nhanh cha sẽ về thôi.” Trần Hùng dặn dò: “Thanh Thảo ở nhà nhất định phải nghe lời nhé, nhất định phải nghe lời mẹ, nghe lời ông bà nội. Nếu như Thanh Thảo ở nhà không ngoan, cha quay về sẽ đánh vào mông Thanh Thảo đó.”

Ở đầu dây bên kia Thanh Thảo gật đầu lia lịa, nói: “Cha ơi, Thanh Thảo ở nhà ngoan lắm đó, không những nghe lời mẹ và bà nội, còn nghe lời bà cô bọn họ nữa. Còn nữa cha ơi, cuộc thi vẽ tranh lần trước Thanh Thảo đạt giải nhất đó.”

Nói đoạn, Lâm Thanh Thảo chạy về phòng mình: “Cha ơi, Thanh Thảo mang tranh đến cho cha xem.”

“Ừm.”

Trần Hùng gật đầu, sau đó lại nói chuyện với Lâm Ngọc Ngân.

Lâm Ngọc Ngân nói: “Ông xã, anh ở một mình bên đó đừng quá mệt mỏi, có chuyện gì phải lập tức nói với em đó.”

“Anh biết rồi, bà xã.” Trần Hùng gật đầu: “Đúng rồi, khoảng thời gian này Lâm Lệ Bình và Thanh Thảo rất thân thiết sao?”

Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Chú hai đã đến công ty làm việc, nhưng mà cô nhỏ vẫn chưa tìm được việc thích hợp, bây giờ vẫn đang ở nhà đợi, bà ấy bình thường không có việc gì làm thì chơi với Thanh Thảo, có khi cũng sẽ đến nhà trẻ đón Thanh Thảo tan học.”

“Không có vấn đề gì chứ?” Trần Hùng hỏi.

Mặc dù Lâm Lệ Bình bọn họ đã mở lòng với một nhà Trần Hùng, thế nhưng Trần Hùng vẫn luôn có chút ngăn cách với bọn họ

Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Không có việc gì đâu, anh yên tâm đi, bọn họ đã hoàn toàn thay đổi rồi. Dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tất cả đều đã qua rồi.”

“Ừm.”

Nói thế nào đó cũng là người nhà của Lâm Ngọc Ngân, một nhà bọn họ đều không phải người trái tim sắt đá. Nếu đối phương đã hối lỗi, vậy Trần Hùng cũng bằng lòng cho bọn họ một cơ hội.

Lúc này, Lâm Thanh Thảo cầm một bức tranh vui vẻ chạy đến.

Trên bức tranh vẽ năm người, nhìn vô cùng đơn giản trừu tượng, thế nhưng đối với một cô bé sáu tuổi mà nói, có thể vẽ được như thế này đã rất giỏi rồi.

“Cha ơi, đây là cha, đây là mẹ, đây là em trai và em gái, cuối cùng người mặc váy hoa này là Thanh Thảo.”

Lâm Thanh Thảo chỉ vào bức tranh kia, bắt đầu diễn giải cho Trần Hùng.

Trần Hùng bật ngón cái, nói: “Thanh Thảo vẽ thật đẹp, đúng rồi Thanh Thảo, thời gian này ở trường có mâu thuẫn với bạn học không vậy.”

Lần trước Lâm Thanh Thảo xảy ra chuyện ở trường học, không thể không khiến Trần Hùng phải lưu tâm. Thêm vào đó thời gian này anh cảm thấy hình như mình có chút gì đó không đúng, nên anh cũng lo lắng cho Lâm Thanh Thảo.

Lâm Thanh Thảo vội vàng lắc đầu: “Cha ơi, Thanh Thảo ở trường rất tốt, rất nhiều bạn học đều là bạn tốt, không xảy ra mấu thuẫn gì với bọn họ cả.”

“Ừm, vậy thì tốt, Thanh Thảo thật ngoan, đến cha hôn một cái nào.”

“Vâng.”

Tiếp đó, Trần Hùng lại nói chuyện với Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo một chút nữa, sau đó Trần Hùng cũng không muốn quấy rầy Lâm Ngọc Ngân nghỉ ngơi nên đã tắt gọi video.