“Cho nên, anh cảm thấy lúc anh nhìn thấy những điều đó, trong lòng anh có thể cân bằng được không? Bắt đầu từ lúc đó, đầu óc của tôi liền xuất hiện một ý nghĩ, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, tiền mới là quan trọng nhất.”
“Hư...”
Trần Hùng cười khểnh một cái, ông không chỉ phải đối quan điểm của Thần Hồ mà còn lấy Thanh Long ra so sánh, làm môn chủ của Thanh Cảnh Môn nhiều năm như vậy, cho đến hôm nay cũng chỉ là lái một chiếc xe bình thường.”
Đương nhiên lương của ông ấy ấy có thể mua được một chiếc xe hạng sang, nhưng ông ấy ấy tuyệt đối không lơ là buông lỏng bản thân.
Từ đầu đến cuối Thanh Long là người làm thuê cho người khác, nên việc túng thiếu cũng là chuyện rất bình thường.
Con người ai cũng có tham vọng, đây là điều hiển nhiên, nhưng cùng với đó, mỗi người lại có một giới hạn riêng của mình, có thể giữ được giới hạn đó không mới là điều quan trọng nhất.
So sánh giữa Thanh Long và Thần Hổ, Trần Hùng tự nhiên càng thấy bái phục và tôn kính Thanh Long hơn.
Nhưng anh không thể trách Thần Hổ được, bởi vì Thần Hồ làm như vậy, chỉ có thể chứng minh rằng ông ta cũng không phải là thánh nhân.
“Thần Hổ, những chuyện này, thật ra đều không thể được xem là lý do gϊếŧ hại các anh em và phải bội lại tổ chức.”
“Đúng, quả thực là không thể xem là như vậy được, nhưng mà Trần Hùng à, cứ coi như ông trời cho tôi cơ hội chọn lại một lần, tôi cùng sẽ làm như vậy.”
Thần Hổ nói: “Tôi không hề hối hận, bởi vì ít nhất thì hai năm nay đã giúp cho tôi nếm được mùi vị của người có tiền.”
Trần Hùng nói: “Nhưng tôi đoán hai năm nay, ông sống không hề yên ổn, không hề thoải mái, bởi vì ông biết mình sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay, cho nên e rằng ông đến ngủ cũng không được an tâm.”
“Ha ha.”
Thần Hổ đột nhiên cười lớn: “Anh sai rồi Trần Hùng à, tôi đây ăn uống rất tốt, ngủ cũng rất ngon, rất thoải mái.”
“Nếu như ông thật sự cảm thấy rất thoải mái, ông cũng không bị điên mà để cho Sơn Đằng Trai nhận nhiệm vụ, muốn dẫn Sơn Đằng Trai vươn lên tầm quốc tế, ông luôn luôn chạy trốn, ông cũng rất sợ hãi, cho nên ông muốn nhanh chóng phát triển Sơn Đằng Trai, phát triển đến khi Thanh Cảnh Môn không thể làm gì được ông nữa thì thôi.”
“Tôi nói có đúng không, Thần Hổ?”
“Nhưng ông cuối cùng cũng không đợi được ngày ấy.”
Lúc này, Thần Hổ đột nhiên im lặng.
Trần Hùng quỳ thấp gối xuống, cầm bát cơm đã nguội lên: “Thật ra chúng tôi đối xử với ông rất tốt, có thịt có rau đầy đủ, ông có muốn ăn một chút không, tôi đút cho ông.”
Trần Hùng gắp một miếng thịt kho tàu, đút vào miệng của Thần Hổ.
“Không ăn.” Thần Hổ lắc đầu: “Tôi không đói.”
“Ha ha, không ăn thì thôi vậy.”
Trần Hùng đặt bát cơm xuống: “Ngày mai tôi đưa ông về Vạn Hoa, nhận thẩm phán của Thanh Cảnh Môn, bạn cũ Thanh Long của ông nhìn thấy ông trong bộ dạng này, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
“Hừ... từ khi tôi cướp đi số vàng đó, tôi và Thanh Long đã không còn là bạn bè nữa rồi.”
Nói đến đây, Thần Hồ đột nhiên như biến thành con người thực thụ: “Trần Hùng, chúng ta thương lượng một chút có được không?”
“Chuyện gì?” Trần Hùng hỏi.
Thần Hổ nói: “Một tấn vàng kim năm đó, tôi chỉ dùng có một phần ba, ngoài ra đến nay tôi vẫn còn gần tám trăm triệu USD.”
“Cái gì cơ?” Trần Hùng sững người: “Cho nên là?”
Thần Hổ nói: “Anh thả tôi ra, thì tám trăm triệu USD đó và số vàng còn lại sẽ thuộc về anh.”
“Ha ha.”
Cái này, đến lượt Trần Hùng cười lớn: “Thần Hổ, lúc nãy ông nói nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ là vì muốn làm nền cho chuyện này thôi đúng không, nhưng tiếc rằng, chẳng lẽ ông đã quên tôi là ai rồi sao?”
“Anh là, điện chủ điện Đức Hoàng!”
Thần Hổ đột nhiên có chút thất vọng, số tiền mà ông ta có được, có thể cám dỗ được bất cứ cao thủ nào trong Thanh Cảnh Môn, dù sao thì tám trăm triệu USD cộng thêm hơn nửa tấn vàng, quả thật là một con số không nhỏ.