“Trước tiên con phải ổn định ở thế giới bên ngoài rồi mới ổn định bên trong nội bộ được. Đây là đạo lý không thay đổi từ cổ chỉ kim rồi. Tôn Tề Thiên, chỉ cần con không ngăn Cao Tố Trinh tiết lộ tin tức ra bên ngoài thì cha có thể tha thứ cho con.”
“Nhưng tại sao con lại cứ cố tình muốn cho một tay súng bắn tỉa đến gϊếŧ cha chứ? Chẳng lẽ con dưới một người còn chưa đủ hay sao?”
Thái Tuế nói đến đây thì nhắm mắt lại, khóe mắt còn khẽ giật giật. Sau đó ông ta mở mắt ra, khóe miệng lại tạo thành một đường cong kỳ quái.
Cùng lúc đó, tại ngã tư đường cao tốc Tô Hàng, một chiếc ô tô màu đen đã chờ ở đây từ rất lâu.
Trong xe có hai người đàn ông tràn đầy khí phách, họ đều là con trai nuôi của Thái Tuế. Trong số rất nhiều con trai của Thái Tuế thì hiệu quả chiến đấu của họ có thể xếp vào hàng thứ năm.
Đôi mắt họ cứ nhìn về lối ra đằng kia, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Tuy nhiên, họ đã đợi ở đây hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa đợi được con mồi xuất hiện.
“Sao lại vậy chứ. Đã muộn như vậy mà sao họ còn chưa tới?” Một trong hai người đưa miếng trầu vào miệng, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn.
“Có gì đó không ổn, Tôn Ngọc Vinh đó thậm chí còn không định rời khỏi thành phố.”
Hai người này được Thái Tuế đặc biệt phái tới đây để đánh chặn và gϊếŧ chết Tôn Ngọc Vinh, nhưng họ không ngờ rằng Tôn Ngọc Vinh hoàn toàn không chọn con đường cần thiết này.
“Điều này là không đúng. Tôn Tề Thiên đã nói rõ rằng ông ta sẽ đối chọi lại với cha nuôi của mình. Ông ta đã sắp xếp để Tôn Ngọc Vinh rời đi từ trước. Tôn Ngọc Vinh cũng sợ chết và chắc chắn sẽ rời khỏi Tô Hàng càng sớm càng tốt, nhưng tại sao anh ta không rời đi chứ?”
“Không được, phải lập tức báo tin tức này cho cha nuôi để truy lùng Tôn Ngọc Vinh khắp nơi.”
Tôn Ngọc Vinh không đi ra khỏi thành phố, mặc dù ngày thường anh ta là người chơi bời lêu lổng không được tích sự gì nhưng dù sao thì anh ta cũng là người có đầu óc một chút xíu.
Anh ta đã đoán được rằng anh trai của mình là Tôn Tề Thiên sẽ có một trận đấu với Thái Tuế vào ngày hôm nay, một khi trận đấu này bắt đầu thì chắc chắn sẽ dẫn đến tình cảnh cá chết lưới rách.
Vì vậy, với tính cách của Thái Tuế thì việc để Tôn Ngọc Vinh rời khỏi Tô Hàng mà sống sót được là điều không thể.
Vì vậy, từ lâu Tôn Ngọc Vinh đã suy đoán rằng Thái Tuế sẽ phái người đến chặn đánh mình.
Tuy nhiên, có Mông Diệc ở bên cạnh thì cho dù Thái Tuế có phái người đến gϊếŧ anh ta, thì Mông Diệc sẽ bảo vệ thành công anh ta ra khỏi thành phố.
Dù sao thì ba con át chủ bài của tập đoàn Ngọc Tề không phải chuyện đùa, Mông Diệc đứng thứ hai trong ba con át chủ bài đó và thực lực của anh ta chắc chắn có thể xếp vào hàng ba trong số những người con nuôi của Thái Tuế.
Tuy nhiên, cuối cùng thì Tôn Ngọc Vinh đã không lựa chọn rời khỏi Tô Hàng mà anh ta quyết định ở lại.
Trong bóng tối, Tôn Ngọc Vinh lái xe xuyên đêm, còn Mông Diệc thì ngồi trên ghế dành cho người phụ lái và khẽ nhắm mắt.
“Tôn Ngọc Vinh, nếu cậu không rời đi thì sau nãy sẽ không có cơ hội nữa đâu. Cậu có chắc là sẽ không rời đi chứ?”
“Không đi.”
Toàn bộ khuôn mặt của Tôn Ngọc Vinh như bị xoắn vào nhau, ngay cả hai tay cũng hơi run.
“Anh trai tôi đã chết. Vừa rồi, tên mù và Tôn Lực đã gϊếŧ anh ấy.”
“Không chỉ như vậy, Thái Tuế đã phái người đến nhà của Đoàn Ảnh Quân và Đỗ Chí Bình. Nếu tôi đoán không lầm thì bây giờ bọn họ đã chết rồi.”
Đoàn Ảnh Quân và Đỗ Chí Bình là một trong sáu giám đốc của tập đoàn Ngọc Tề, họ cũng là những người trung thành sẵn sàng tử vì đạo của Tôn Tề Thiên. Mà bây giờ Tôn Tề Thiên đã đến Tây Thiên rồi thì Thái Tuế không thể để họ sống sót được.
“Sau rạng sáng ngày hôm nay, tập đoàn Ngọc Tề sẽ hoàn toàn đổi tên thành Điện Thái Tuế. Lạc Chấn Nam và Chu Hoàn đều là người của Thái Tuế. Mấy năm nay họ vẫn luôn theo dõi anh trai tôi. Anh trai tôi bị lộ thì chắc chắn có liên quan đến hai người này.”
“Đến lúc đó, mọi việc của tập đoàn Ngọc Tề sẽ do hai người này lo liệu.”
“Ha ha ha...”