"Tôn Ngọc Vinh, nghe lời anh, hiện tại em lập tức rời khỏi Tô Hàng. Nếu tiếp tục chần chừ thì sẽ không còn cơ hội."
“Nhưng anh à, em không thể đi, em đi rồi thì anh làm sao bây giờ?” Tôn Ngọc Vinh lúc này cũng trở nên nghiêm túc và chín chắn hơn: “Thái Tuế hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó. Đừng nói đến những chuyện khác, chỉ cần anh không ngăn cản được Cao Tố Trinh nói cho Ngụy Tuấn chuyện bí mật lớn đó, Thái Tuế chắc chắn sẽ nghi ngờ anh. Anh, em sẽ ở bên cạnh anh."
"Im lặng..."
Tôn Tề Thiên lại đột nhiên la lên: "Đây là mệnh lệnh, lập tức rời khỏi nơi này cho anh, đừng trở về."
Nói đến đây, ngoài cửa đột nhiên có một người đàn ông cao lớn, mặt mũi chất phác hiền lành bước vào. Người đàn ông này là Mông Diệc, một trong ba át chủ bài của tập đoàn Ngọc Tề.
"Chủ tịch."
Tôn Tề Thiên khẽ gật đầu, sau đó vỗ mạnh vào vai Mông Diệc, nói: "Mông Diệc, trong ba người át chủ bài, Tả Khâu và Dương Đạo thật ra đều là người của Thái Tuế, người tôi có thể tin tưởng chỉ có một mình anh."
"Bây giờ, hãy đưa Tôn Ngọc Vinh rời khỏi Tô Hàng. Nếu tôi mất thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa, làm ơn!"
Mông Diệc cau chặt mày, nói: "Chủ tịch, anh thực sự muốn đi đến bước này ư?"
Tôn Tề Thiên hít một hơi thật sâu nói: "Mông Diệc, Thái Tuế không ngốc, mà là vô cùng thông minh. Giấy không thể gói được lửa. Vậy nên đêm nay, giữa ông ta và tôi phải có một người chết. Nhà họ Tôn lâu đời của tôi không thể không người nối dõi, xin nhờ anh."
"Chủ tịch, tôi ở bên cạnh anh!"
"Không được."
Tôn Tề Thiên trực tiếp từ chối yêu cầu của Mông Diệc, nói: "Các cao thủ xung quanh Thái Tuế nhiều như mây, anh có ở lại cũng vô dụng, cho nên nhờ anh đấy."
"Chủ tịch..."
"Mông Diệc, chẳng lẽ anh muốn tôi quỳ xuống xin anh?"
"Vậy, được thôi!"
Cuối cùng Mông Diệc vẫn đồng ý, anh ta không còn cách nào khác.
Mông Diệc xoay người, cưỡng ép đưa Tôn Ngọc Vinh ra khỏi biệt thự, sau đó lái xe rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Trong biệt thự chỉ còn lại có Tôn Tề Thiên. Ông ta nhìn đống hỗn độn trước mắt, hút điếu xì gà bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại ra.
Ông ta bấm gọi cho một số điện thoại, giọng nói trầm và khàn vang lên từ đầu dây bên kia.
"Tôi là Tôn Tề Thiên."
“Ừ.” Bên kia đáp lại.
"Tối nay, tôi muốn tiểu đội Hàn Ưng của anh phái toàn bộ nhân lực đi gϊếŧ Thái Tuế. Nếu thành công, tôi sẽ chia một nửa tài sản của tập đoàn Ngọc Tề cho các anh."
"Thành giao…”
Hai câu nói đơn giản, một cọc mua bán đã đàm phán thành công.
Tiểu đội Hàn Ưng là một tiểu đội bắn tỉa rất mạnh trên thế giới. Các thành viên của tiểu đội đều là những tay súng bắn tỉa đã xuất ngũ từ các lực lượng quốc gia khác nhau. Đây là một đội săn bắn cực kỳ chuyên nghiệp.
Trên thực tế, tiểu đội này đã đến Vạn Hoa từ một năm trước, được Tôn Tề Thiên mời tới với giá cực cao. Mà mục đích Tôn Tề Thiên mời họ đến đây là để săn gϊếŧ Thái Tuế.
Trên đời này, không có một ai thực sự không có lòng riêng.
Trong những năm gần đây, Tôn Tề Thiên đã không ngừng thận trọng, hao hết tâm huyết để phát triển Tập đoàn Ngọc Tề, cuối cùng mới khiến cho Tập đoàn Ngọc Tề phát triển đến trình độ như hiện tại.
Nhưng trong thâm tâm ông ta biết rõ rằng một khi Thái Tuế bước ra khỏi tháp Kim Lôi, mọi thứ ông ta làm sẽ chỉ là một chiếc váy cưới cho Thái Tuế.
Vì vậy, Tôn Tề Thiên không phải trung thành với Thái Tuế một trăm phần trăm, ngược lại còn hy vọng Thái Tuế chết đi. Bởi vì chỉ khi Thái Tuế chết, ông ta mới có thể giữ được vị trí thủ lĩnh của tập đoàn Ngọc Tề.
Vì vậy, ngay từ đầu, cái gọi là bảo mật nghiêm ngặt của Tôn Tề Thiên nhằm đón Thái Tuế ra khỏi chùa đều là việc làm cho người khác xem. Bởi vì ông ta biết rằng dù là ba con át chủ bài hay là sáu ủy viên quản trị, thì đa số đều là người của Thái Tuế.