Dáng vẻ này của Từ Cốc chả khác nào cưỡi lên đầu Viễn Trọng Chi mà đi tiểu, thế nhưng Viễn Trọng Chi ngay cả rắm cũng không dám đánh, cứ như vậy để cho đối phương nghênh ngang rời đi.
Điều này thật sự là có chút khiến cho người ta thất vọng rồi.
“Viễn Vương, ngài cứ thả ông ta đi như vậy sao?”
Rốt cục có người nhịn không được hỏi: “Tên Từ Cốc kia thật ngông cuồng, Viễn Vương, việc này ngài không lên tiếng, vậy sau này sợ là khó khiến kẻ khác phục tùng.”
Trong chốc lát, những người cầm quyền ở đây đều bàn tán xôn xao lên, mà Viễn Trọng Chi vẫn ngồi ở chỗ kia, vững như bàn thạch.
Mà phía bên cửa sổ thủy tinh kia, Trần Hùng cũng chứng kiến hết tất cả chuyện vừa xảy ra, trên mặt anh vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.
A!
Vừa lúc đó, phía dưới quán rượu Hoài Thịnh đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Trong chốc lát, mỗi một người cầm quyền ở đây đều cảm thấy trong lòng chợt run rẩy.
Theo bản năng, tất cả bọn họ đều đứng dậy khỏi chiếc bàn tròn lớn, sau đó đi về phía cửa sổ thủy tinh.
Sau đó, bọn họ thấy được một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Lúc này, những người vệ sĩ Từ Cốc mang tới tất cả đều bị đánh cho nằm trên đất, mà Từ Cốc mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo lúc này lại bị người giẫm nát dưới chân.
Cả người ông ta toàn là máu, mặt mũi bầm dập, người giẫm đạp ông ta dưới chân là Mạnh Hùng, bàn chân anh ta không ngừng dùng sức, giống như phải đạp cho xương sọ Từ Cốc nát bét.
Từ Cốc đâu còn có sự kiêu ngạo và ngang ngược lúc nãy, tiếng ông ta kêu thảm thiết giống như lợn bị gϊếŧ, làm cho da đầu người nghe tê dại.
Lúc này, Đao Kiệt lại móc ra một con dao từ phía sau lưng, cười híp mắt nhìn Từ Cốc dưới chân Mạnh Hùng.
“Anh ta muốn làm gì?”
Trên lầu, rốt cục có người nắm quyền nhịn không được kêu lên, bọn họ nhận ra Đao Kiệt, đó là con nuôi của Viễn Trọng Chi.
“Lẽ nào?”
Cả đám hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều hiện rõ sự sợ hãi và kinh ngạc.
Chỉ thấy Đao Kiệt ngồi xổm người xuống, dùng dao trong tay khoa tay múa chân vài cái trên mặt Từ Cốc: “Ông thật trâu bò nha, cha nuôi tôi có ý tốt mời ông qua đây uống rượu, ông vậy mà cũng dám tới muộn.”
“Muộn thì cũng thôi đi, ông còn dám không cho ông ấy mặt mũi ở trước mặt mọi người, ông đây thực sự muốn cưỡi trên cổ ông ấy đi tiểu đúng không?”
“Nếu không phải là gia chủ nhà họ Tiêu, vị trí Tam Giang Vương này để cho ông tới ngồi thế nào?”
Gương mặt Từ Cốc dữ tợn: “Nhóc con, đừng mẹ nó làm tôi sợ, cậu là do Viễn Trọng Chi đặc biệt sắp xếp tới làm nhục ông đây đúng không, nếu cậu thực sự có can đảm thì gϊếŧ tôi đi.”
“Ông đây là đang uy hϊếp tôi sao?”
“Ha ha, ông đây cũng không phải uy hϊếp cậu, tôi cá cậu không có lá gan đó, phía sau nhà họ Tiêu thành phố Song Tình tôi có quan hệ hợp tác rất tốt với gia tộc quyền thế bậc nhất phía nam, nếu cậu dám đυ.ng đến tôi, tôi đảm bảo toàn bộ nhà họ Viễn các người sẽ tan thành mây khói.”
Đao Kiệt cười lạnh một tiếng, nói: “Nửa tháng trước, cậu chủ cả nhà họ Kiều, Kiều Tiết Thanh hình như cũng đã nói lời như vậy.”
“Ông nghĩ là địa vị của nhà họ Tiêu ở thành phố Song Tình có thể mạnh hơn nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã ở phía nam sao?”
Nói tới đây, trên mặt Đao Kiệt đã hiện đầy sát khí.
Trong chớp mắt, Từ Cốc cuối cùng cũng ý thức được tình huống có cái gì không đúng, con ngươi của ông ta đột nhiên co rụt lại, nói: “Cậu...Cậu nói thật?”
“Ông nghĩ tôi giống như đang nói đùa với ông sao?”
Nói xong, Đao Kiệt chỉ tầng cao nhất của nhà hàng mái vòm, nói: “Một lát nữa, tôi sẽ khiến ông chết thảm một chút, nhiều người nắm quyền nhìn như vậy, nhất định phải hoàn toàn tạo thành uy hϊếp với bọn họ mới được.”