Rung Động Tuổi Dậy Thì

Chương 36

Mấy ngày trôi qua, công ty quản lý nổi tiếng ở thành phố là Lục thị bị tuồn ra tin tức gièm pha, cuộc sống xa hoa đồi trụy của những lãnh đạo cấp cao cũng bị rò rỉ ra ngoài, mà Lục thị bị điều tra vì tội trốn thuế lậu thuế, một chiêu sai, thua hết cả bàn cờ.

Lam Nha bị tin tức kinh thiên động địa này làm cho kinh ngạc choáng váng, cô ấy ầm ĩ thông báo cho Trì Khê: “Chị Khê ơi, chị còn nhớ rõ Lục Hành không? Nhà hắn phá sản rồi! Trời ạ! Thật là đáng sợ!” Nói xong còn giơ điện thoại ra trước mặt trì Khê, Trì Khê nhìn mấy tiêu đề được lên hot search kia, trong lòng đã hơi đoán ra đáp án, việc ngày đó Lam Nha không biết, cô cũng không tính nói cho Lam Nha.

“Danh lợi có mất có được, mắt thấy hắn xây lầu cao rồi lại sụp đổ. Tiểu Lam, em quá đơn thuần, nhưng làm ngành nghề này thì không thể ngây ngô đơn thuần như vậy được, phải có chút tâm cơ.”

Lam Nha ném một cái bánh quy nhỏ vào trong miệng, thao thao bất duyệt nói: “Chị Khê, sao em thấy chị không kinh ngạc một nào nhỉ? Chị…...có phải biết tin gì rồi không?”

“Không có, đi mua giúp chị một lý cà phê, không đường nhé!’

Lam Nha đi rồi, Trì Khê lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại.

Loading... “Alo, Khê Khê nhà anh nhớ anh sao? Mới mấy ngày không gặp nhỉ? Muốn anh cắm vào à?”

Trì Khê trợn trắng mắt, tức giận nói: “Việc của Lục Hành là do anh làm?”

“Cũng không hoàn toàn, có công lao của cậu nhỏ Cố Nam Sơn nữa. Lục thị không chỉ đầu tư vào giới giải trí, còn có sản nghiệp xung đột với cậu nhỏ Nam Sơn, cậu nhỏ đã điều tra công ty này rất lâu rồi, sau đó mới phát hiện chuyện này, vừa vặn cậu ấy không biết chơi xấu người khác nên anh giúp cậu ấy, đã đốt thì đốt cho trụi luôn, không thể đứng dậy nữa.”

Trì Khê gác hai chân lên ghế, tay ôm đầu gối: “Mạnh Duật Đường, cảm ơn anh!”

Cô nói vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc, Mạnh Duật Đường cũng đứng đắn lên: “Trì Khê, em là người của Mạnh Duật Đường anh, không kẻ nào được phép bắt nạt em.”

“Nếu em cảm thấy cảm động không thôi thì tích cực “làm” nhiều vài lần, ông đây cũng không ngại ăn nhiều thịt.”

Anh bắt nói nói chuyện kiểu ngả ngớn, anh vẫn luôn thích trêu chọc cô như vậy.

Trì Khê cảm thấy, bề ngoài anh không đứng đắn nhưng trái tim lại chân thành không gì sánh được.

“Mạnh Duật Đường, khi nào anh về, em muốn trả nợ.”

“Đêm nay ông đây lập tức về nhà đòi nợ.”

Sau khi tắt cuộc gọi với Mạnh Duật Đường, một số điện thoại xa lạ lập tức gọi tới, cô muốn tắt máy nhưng chợt thấy hơi quen mắt.

Cô đắn đo do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe máy.

“Khê Khê à, cuối cùng cháu cũng chịu nghe điện thoại của cô rồi.”

“Vì sao cô có số điện thoại của cháu?”

“Một cô gái tốt bụng cho cô, cháu….có thể lại chuyển cho cô một ít tiền không? Chú của cháu thua bạc hết rồi.”

Ha hả, Trì Khê cảm thấy người cô ruột này của mình đúng là chẳng biết xấu hổ, năm đó cô gia nhập giới giải trí, mới có chút danh tiếng, người tự xưng là cô ruột lập tức chạy tới mặt dày đòi tiền Trì Khê.

Cũng đúng, người hạ đẳng thì vẫn luôn hạ đẳng, chỉ cần có tiền, họ có thể không cần mặt mũi, không biết nhục mà chạy tới đòi tiền, trước kia Trì Khê đã cho họ không ít.

“Cô à, cháu nhớ rõ đã cho cô rất nhiều tiền rồi. Số tiền đó đã quá đủ để trả công ơn nuôi dưỡng bấy nhiêu năm. Cái loại ân tình dưỡng dục của hai người, cháu đúng là báo không hết!”

“Đồ mất dạy, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, bây giờ mày là đại minh tinh rồi, chút tiền đấy thì có là gì?”

Trì Khê biết ngay mà, chỉ cần cô ruột không nhận được tiền, bộ mặt xấu xí dữ tợn lập tức lộ ra.

Cô cười lạnh: “Cho dù cháu có tiền thì cũng không cần thiết cho những người có lòng dạ hiểm độc như hai người, nếu cháu có tiền thì thà đi làm từ thiện còn hơn.”

……………….

Sau khi Giang Vi nhìn thấy tin tức kia, tay run rẩy không dừng lại được, bị dọa sợ ra một người mồ hôi lạnh, nếu Mạnh Duật Đường biết cô ta là người ra chủ ý kia thì cô ta xong đời rồi.

Cô ta tâm phiền ý loạn mà đi tới đi lui, đột nhiên bị người đụng phải, người nọ quần áo quê mùa lam lũ, cô ta đang muốn mắng ầm lên thì người nọ lại mở miệng trước: “Cô gái, cô là đại minh tinh hả? Cô có biết người tên là Trì Khê không? Tôi là cô ruột của nó.”

Cô ta nhìn thấy dáng vẻ nghèo khổ của cô ruột Trì Khê, cuối cùng tâm lý mới cân bằng lại một chút, khoái cảm thắng lợi dâng lên, hóa ra Trì Khê chỉ giả thanh cao thôi, người có xuất thân gà rừng thì làm gì có tư cách thanh cao.

“Cô gái? Cô gái?” Bà bác dáng vẻ quê mùa lập tức hoảng loạn gọi cô ta.

“Bác à, cháu có số điện thoại của cô ấy, gần đây Trì Khê đang đóng phim ở chỗ này, nếu bác rảnh thì qua đó tìm cô ấy nhé.” Cô ta cười dối trá.

Trì Khê, một ngày nào đó, cô sẽ bị tôi đạp dưới chân không thể xoay người, Giang Vi nắm chặt hai tay, ánh mắt sắc bén như đao kiếm.