Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 249: Lời yêu câu cuối cùng

Nội dung bài phát biếu của Thời Ngọc Diệp ngắn gọn súc tích, nhưng câu nào câu nấy đều là điểm chính.

Sau khi nghe xong, những người có mặt ở đấy như tỉnh ngộ khi được truyền trí tuệ vậy, trên mặt của mỗi người đều lộ ra sự vui mừng.

Loại cảnh tượng này, ngay cả ông Tô, người không hiếu gì về y thuật cũng nhìn ra, mức độ hâm mộ của mọi người đối với Thời Ngọc Diệp là vô cùng cao.

Ông ta đến bây giờ cũng không thể nghĩ ra Thời Ngọc Diệp rốt cuộc có bao nhiêu cái thân phận?

Tại sao mọi người đều cung kính tôn sùng cô?

Sức hút của cô rốt cuộc làm sao mà có được?

“Ba, con không muốn ở đây”

Một câu nói của Tô Cẩm Tú đã cắt ngang dòng suy nghĩ của ông Tô.

“Được, ba đưa con ra ngoài hít thở không khí”

Ông ta đứng dậy, đưa Tô Cẩm Tú rời khỏi, để lại Lôi Chí trong hội trường Không có giọng nói của Thời Ngọc Diệp Ông Tô biết rằng tâm trạng của con gái rất sa sút.

“Cẩm Tú, con đừng lo lảng, cô ta chỉ là trợ lý của dược sĩ Lạc Trần, ngay cả khi chúng tôi bị cô †a từ chối chữa bệnh, cũng không hoàn toàn đồng nghĩa đây là ý của dược sĩ Tô Cẩm Tú không hề cảm thấy an ủi bởi những lời nói của ba Gô ta ngẩng đầu lên nhìn ông ta, trong mắt lộ ra vẻ căm thù mà ông Tô chưa từng thấy qua.

Ba, con không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó nữ: “Cẩm Tú..”

“Con ghét dáng vẻ nở mặt tươi đẹp đó của cô †a, con thực sự rất ghét. Bây giờ con chỉ thể ngồi trên xe lăn ở dưới sân khẩu, còn cô ta lại đứng trên sân khấu được mọi người hâm mộ, con không phục. Ba, ba có thể giúp con không?”

“Con muốn ba giúp con như thế nào?”

“Gϊếŧ cô ta cho con, ngay trong đêm nay”

Trong mắt của Tô Cẩm Tú loé lên sự tàn ác hung bạo, khiến cho ông Tô kinh ngạc, vội đưa tay ra che miệng của cô ta lại Cũng may vừa rồi giọng nói của cô ta không lớn, xung quanh cũng không có ai, nên không bị người khác nghe thấy.

Nhưng ánh mắt tàn ác hung bạo này thực sự khiến cho ông Tô cảm thấy kinh hãi.

“Con gái à, ba biết con ghét cô ta, nhưng làm chuyện này là phạm tội, phải ngồi tù đấy”

“Không lẽ ba muốn con suốt cả đời đều bị cô ta giãm đạp dưới chân sao? Chỉ cần Thời Ngọc Diệp còn sống thì cuộc sống của con sẽ không dễ dàng. Ba, con thực sự không muốn sống dưới cái bóng của cô ta nữa..”

Vẻ mặt vừa căm ghét vừa đau khổ của Tô Cẩm Tú, khiến cho ông Tô vô cùng đau đớn.

Đứa con gái bảo bối mà ông ta nuôi dưỡng trong lòng bàn tay, được cưng chiều từ bé, rốt cuộc là từ lúc nào mà trở thành như thế này?

Tô Cẩm Tú bây giờ đã không còn ánh mắt xinh đẹp, rung động lòng người như xưa nữa, chỉ còn lại căm thù, ghen ghét, đố ky và hung bạo…

Ông ta sắp nhận không ra đứa trẻ này rồi “Cẩm Tú, con bình tĩnh trước đã, cho dù con muốn trả thù cô ta, thì chuyện này cũng phải bàn bạc kỹ hơn…”

“Ba, không phải ba đã từng nói, vì con thì cái gì cũng sẽ đồng ý làm sao?” Tô Cẩm Tú cắt ngang lời của ông Tô, nước mắt rưng rưng, đầy sự uất ức: “Khi mẹ còn sống, cho dù con có đưa ra yêu cầu gì đi nữa thì mẹ nhất định cũng sẽ đồng ý. Tại sao bây giờ mẹ đã không còn nữa, ba lại dè dặt với con, không còn yêu thương con giống nhau trước đây nữa?”

Ông Tô bị cô ta hỏi đến nói không nên lời.

Nhớ đến người vợ đã khuất, lòng ông ta chợt đau thắt lại Chính bởi vì người vợ trước đây đã từng quá nuông chiều Cẩm Tú, dẫn đến cô ta mới trở thành như vậy.

Vì để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, không có giới hạn Bây giờ còn cầu xin ông ta giúp cô ta gϊếŧ người “Cẩm Tú, trước đây là do ba mẹ đã không dạy dỗ tốt cho con, mới khiến con trở thành như vậy, ba thực sự rất hối hận. Nhưng con phải biết, một khi đã gϊếŧ người, thì vết nhơ trên cơ thể sẽ không bao giờ biến mất/ “Có gì khác biệt sao?”

Tô Cẩm Tú cười nhạt, lời nói tiếp theo sẽ hoàn †oàn khiến cho ông Tô cứng đờ tại chỗ.

“Con không phải lần đầu tiên xúi bảo gϊếŧ người rồi. Cô ta, con muốn gϊếŧ từ rất lâu rt Trận cháy lớn lúc trước đó, là do cô ta tìm Lệnh Hồ Hải làm Sau khi Thời Ngọc Diệp một lần nữa quay trở lại thành phố Hải Phòng, cô ta lại một lần nữa tìm Lệnh Hồ Hải, nhờ giúp trừ khử người phụ nữ này.

“Giờ tính ra, đây có lẽ là lần thứ ba chăng? Hơ, cô ta đúng thực mệnh lớn, làm như thế nào cũng không gϊếŧ chết được. Con không hiểu, tại sao ông trời lại chuộng cô ta hơn?”

Ông Tô bàng hoàng nhìn lấy con gái.

“Cẩm Tú, con… con đã khôi phục lại trí nhớ rồi sao/ “Mặc dù không phải hoàn toàn khôi phục, nhưng con đã nhớ ra tất cả những thú hận mà con đã có với cô ta”

‘Vừa nấy ở trong hội trường nghe thấy anh em nhà họ Lưu nhắc đến cổ thuật, cô ta cũng nhớ lại một phần quá khứ, chính là phần quá khứ bị cổ trùng dày vò đến sống không bằng chết đó.

“Tất cả những gì con đã trải qua đều do cô ta mà có. Vì vậy bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nở mặt nở mày của cô ta, con không phục. Vì ông trời đã không xử lý cô ta, vậy thì để con đi xử lý. Nếu như ba không đồng ý làm giúp con, thì cho dù con phải bò, cũng phải chết cùng với cô ta”

Tô Cẩm Tú của giây phút này, đã hoàn toàn bộc lộ ra sự tức giận trong lòng Khi ông Tô nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, lòng đau đớn vô cùng.

Rõ ràng là đứa con gái ngoan, lại trở thành như vậy.

Là ông ta không biết cách dạy con gái.

Trong lòng ông ta biết rất rõ, cho dù mình không đồng ý giúp Tô Cẩm Tú làm chuyện này thì cô ta cũng sẽ làm mọi cách để thực hiện nó.

Loại chuyện chết cùng nhau này, cô ta chắc chắn sẽ làm ra được.

Qua một lúc lâu sau, ông ta cuối cùng đã đưa ra một quyết định nặng nề, sắc mặt càng thêm già nua.

Thấy ông Tô khoác vào vai của Tô Cẩm Tú, tận tình khuyên bảo.

“Cẩm Tú, con đừng bốc đồng, con muốn đối phó với cô ta, ba giúp con làm là được rồi. Nhưng con nhất định phải hứa với ba, sau này sẽ không nảy sinh lòng gϊếŧ người với bất kỳ một ai nữa, càng không được dùng đôi tay này để gϊếŧ người, được không?”

Tô Cẩm Tú nở ra một nụ cười nhạt hài lòng: “Dạ được”

Cho đến khi bài phát biểu của Thời Ngọc Diệp kết thúc, tất cả mọi người đều chưa hả hê.

Rõ ràng đây là hội thảo nghiên cứu và thảo.

luận học thuật, nhưng mọi người đều cảm thấy bản thân hào hứng như vẻ đắm chìm vào trong một buổi hoà nhạc, đúng là trước đây chưa từng có.

“Tôi cảm thấy tôi đã một lần nữa nhen nhóm sự nhiệt tình của mình đối với y học…”

“Không hổ danh là dược sĩ hàng đầu, bài chia sẻ vào ngày hôm nay thật tuyệt vời”

“Bây giờ tôi nóng lòng muốn trở về phòng thí nghiệm để luyện chế thuốc theo những gì mà cô ấy nói!”

Thời Ngọc Diệp nhìn lấy những á lửa lại ngưỡng mộ ở bên dưới sân khất một nụ cười.

“Bài chia sẻ của tôi tới đây là hết, hi vọng sẽ hữu ích với mọi người, cám ơn ạ”

Lốp bốp…

Tiếng vỗ tay ở đây vang lên như sấm, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đứng dậy vỗ tay.

Bài phát biểu của cô không có tiết mục hỏi đáp, nhưng nội dung mà mọi người muốn nghe cũng đã nghe xong rồi, mọi người đều hài lòng.

Sau khi Thời Ngọc Diệp xuống sân khấu, được thư ký An Vũ đưa vào hậu trường, liền bị rất nhiều người phấn khích vây quanh.

“Cô Thời, tôi có một nhà máy luyện chế thuốc ở nước I, muốn hợp tác với dược sĩ Lạc Trần, không biết cô có thể giúp tôi sắp xếp một cuộc gặp không?

“Cô trợ lý, tôi muốn mời dược sĩ Lạc Trần đến h mắt rực cô nở ra dự lễ khai trương của căn bệnh viện nhà tôi. Đây là thư mời, phiền cô vui lòng chuyển cho”

“Cô Thời…”

Sự hồn loạn bất ngờ ập đến, khiến cho Thời Ngọc Diệp được sủng ái mà lo sợ, cũng may thư ký An Vũ sắp xếp ổn thoả, các vệ sĩ đã bảo vệ rất Tốt.

“Xin lỗi, mọi người, hội trưởng bảo muốn gặp.

cô Thời, mời mọi người nhường đường cho qua ạ.

Khó khăn lảm mới giải được vòng vây, thì Thò Ngọc Diệp lại được đưa đến phòng nghỉ ngơi của hội trưởng.

Lần này, vẻ mặt của hội trưởng, đã không còn sự bình thản của khi nấy nữa, hơn nữa lại còn đích thân đứng dậy chào đón cô.

“Cô Thời..”

“Hội trưởng kiếm tôi có chuyện gì vậy?”

“Những gì mà cô đã chia sẻ khi nấy, lẽ nào là..2”

Tay ông †a khẽ run lên, vẻ mặt hưng phấn, lời đã nói được một nửa thì không dám tiếp tục nói hết.

Thời Ngọc Diệp bình thản mỉm cười Trong phòng nghỉ, chỉ nghe thấy tiếng phản hồi bình thản của cô.

“Đúng vậy, là thuật luyện chế thuốc thượng cố được truyền từ đời này sang đời sau của gia tộc Công Tôn”