Đôi mắt đẹp đẽ khi nói chuyện vô ý đảo qua đảo lại phía bên dưới, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trong tầm mắt. Lý Lan Hoa sững sờ, ngơ ngác há hốc cả miệng. Người đàn ông vốn dĩ cách xa cô hàng ngàn ki-lô-mét, bị cô mắng chửi suốt từ hôm qua đến giờ hiện tại lại xuất hiện ở nơi này, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống Vậy.
Trái tim cô như muốn nổ tung thành từng mảnh.
Lý Lan Hoa không nhịn được, giơ tay che lấy l*иg ngực đang đập inh ỏi. Cô theo bản năng muốn đánh vào người Thẩm Quân Sơn để xác thực đây hoàn toàn không phải giấc mơ. Nhưng hiện tại xung quanh có nhiều bạn học như vậy, cô lại xếp hàng tít tắp bên trong, thật sự không dễ ra tay chút nào. Lý Lan Hoa không thể làm gì khác hơn là tự cấu vào đùi mình.
Cô dùng lực rất mạnh, đau tới mức suýt rơi lệ… Nhận ra mình không phải đang mơ, Lý Lan Hoa vui vẻ đến mức muốn nhảy cẵng lên. Tuy rằng đối phương đứng xa đến như vậy nhưng cô vân cảm giác được ánh mắt anh đang di chueyern tới lui trên người mình. Tim cô đập nhanh, gò má cũng phớt hồng.
Thanh âm từng micro truyền ra đầy trầm thấp, hiện tại như vây kín toàn bộ sân vận động. Nam sinh viên bị khí thế mạnh mẽ trên người anh áp chế, hoàn toàn chỉ có ngưỡng mộ, không hề ghen tị. Ngược lại, các sinh viên nữ càng thêm điên cuồng, không ngừng chen lấn, hướng về phía trước.
“Tổng huấn luyện viên!”
“Không lãng phí thời gian của mọi người nữa, tiếp tục tập luyện đi!”
Trần Văn Sáng nhàn nhạt gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng cố hữu.
Sinh viên nữ thấy như vậy, chỉ hận không thể nghe đối phương nói thêm đôi ba lời nữa. Lý Lan Hoa nhìn những cô gái say mê Trần Văn Sáng, trong lòng không ngừng hò hét! Đấy là người đàn ông của tôi!
Mà Thẩm Quân Sơn sau khi nhìn thấy Trân Văn Sáng cũng vô cùng kinh ngạc. Ngay lập tức, cậu liền minh bạch mọi chuyện. Hia ngày nay cậu nhỏ cố tình không nghe máy chính là để tạo bất ngờ cho Lý Lan Hoa đây mài Thẩm Quân Sơn không khỏi bĩu môi, ghét bỏ hai người này! Cậu có thể cảm nhận được cái không khí yêu đương hồng phấn chết tiệt! Ngoại trừ Lý Lan Hoa và Thẩm Quân Sơn thì người kinh ngạc không kém chính là Tiêu Tuấn Kiệt.
Đối với vị tổng huấn luyện viên lần này, Tiêu Tuấn Kiệt vốn dĩ không biết mặt. Anh chỉ nghe nói quân hàm đối phương rất cao, hơn nữa tuổi tác vẫn còn trẻ. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Trần Văn Sáng, anh liền khó có thể hình dung tâm trạng mình lúc bấy giờ. Có lẽ là khóc không được, cười cũng chẳng Xong.
Rõ ràng Tiêu Tuấn Kiệt bừng bừng sức chiến đấu nhưng khi gặp Trần Văn Sáng liền cảm thấy rùng minh. Hơn nữa, anh cảm thấy chuyện có thẻ gần gũi Lý Lan Hoa hiện tại càng thêm khó khăn.
Giống như đã đặt chân vào khu vườn, nhăm trúng em cải trắng xinh đẹp nhưng giữa chừng chủ nhân củ cải trắng ấy lại đột nhiên quay trở và…
Quả thật khó khăn muôn bà!
Trần Văn Sáng thuộc tuýp người ăn nói vô cùng ngắn gọn xúc tích. Sau khi kết thúc, liền thông báo mọi người giải tác, các huyến luyện viên mang sinh viên về chỗ tập luyện. Mà cách sân vận động không xa, Trần Văn Sáng nahfn nhã đứng dưới tán cây. Anh là tổng huấn luyện viên, vốn dĩ không cần nhúng tay vào việc gì cả, thi thoảng kiểm tra đơn giản thôi là được.
Dáng dấp anh trải qua vô số chương trình tập huấn, vậy nên cho dù có ngồi một chỗ cũng không hề mang lại cảm giác lười biếng mà ngược lại càng thêm quyến rũ. Lý Lan Hoa theo hiệu lệnh, liên tục thực hiện các động tác tiến lên, đi đều bước và nghỉ, nghiêm.
Tuy nhiên đôi mắt cô lại liên tục liếc về phía bên kia. Một lòng hướng về Trần Văn Sáng, kết quả dẫn đến việc sai động tác liên tục. May mắn không riêng gì cô mà những bạn nữ bên cạnh cũng mắc phải sai lầm. Tuy nhiên chẳng ai phát hiện ra cả bởi huấn luyện viên Tiêu của họ dường như đang mất tập trung.