Trần văn Sáng dễ dàng cảm nhận được tâm sự trong lòng Lý Lan Hoa, anh thấy cô không vui, bèn chủ động vươn †ay khẽ vuốt ve gương mặt cô.
“Không nỡ rời xa anh à?”
“Cậu nhỏiI”
Thanh âm Trần Văn Sáng vang lên, Lý Lan Hoa ấm ức nhìn anh, vươn tay nhứ đứa nhỏ đòi bế. Dáng vẻ cô vô cùng đáng thương, anh khẽ thở dài, chậm rãi ôm lấy cô vào lòng. Thanh âm cô tràn ngập bất mãn.
“Em không thể nào ở lại thành phố 1, vừa cùng thầy trở về là phải đi học LOI Thời gian thấm thoắt trôi qua, vốn dĩ ban đầu cả hai còn hẹn gặp nhau ở thành phố J nhưng cuối cùng nhận được tin tức làng bị vây trong nước lũ, lại phải hộc tốc chạy đến nơi này. Cứ như vậy ngược xuôi gần tám tháng, hiện tại cô phải quay trở về Hải Phòng, để báo cho bố mẹ nuôi biết mình vẫn khỏe mạnh, hơn nữa còn dành thời gian chuẩn bị cho học kì tiếp theo.
Tính ra, tuy mang tiếng ở cùng nhau nhưng đa phần đều giúp người dân giải cứu là chính, thời gian chung đυ.ng vô cùng ít ỏi. Hiện tại tách nhau ra, khó tránh khỏi chuyện tâm trạng bị ảnh hưởng. Trần Văn Sáng ôm chặt Lý Lan Hoa vào lòng.
“Ừm”
“Vậy hiện tại chúng ta bắt đầu đến giai đoạn yêu xa rồi sao?”
Lý Lan Hoa rầu rĩ lên tiếng. Bởi vì Trần Văn Sáng còn hơn một năm nữa mới có thể đến chỗ cô, mà cô lại phải đi về tiếp tục chuyện học, hai người gần như ở hai đầu đất nước. Anh khẽ thở dài.
“Gần như vậy.”
“Vậy anh mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em! Mỗi ngày em đều muốn được nghe giọng anhI”
Lý Lan Hoa say mê nhìn Trần Văn Sáng, khóe môi khẽ nhếch. Anh xoa nhẹ lên tóc cô, nhanh chóng đồng ý.
“Anh về quân khu, ban ngày phải tập huân, chỉ có buổi tối mới dành ra thời gian cho em được. Chỉ cần không phải tiến hành diễn tập, mỗi buổi tối anh đều sẽ gọi điện cho em.”
“Nói thì phải giữ lời đấy!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Lý Lan Hoa nghiêm túc gật đầu, tính khsi trẻ con vươn ngón út. Anh thấy thế liền bật cười, phối hợp duỗi ngón tay ra.
Sau khi hai người ngoéo tay, Lý Lan Hoa như dính chặt vào người anh, vẫn không chịu buông.
“Cậu nhỏ, em không muốn anh đi.”
“Ngoan nào.”
“Chờ đến tháng mười một, em nhất định đến tìm anh! Còn cả kì nghỉ cuối năm nữa!”
“Được chứ.”
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau.
Hiện tại mọi người đều đã lên xe đầy đủ cả rồi, Lý Lan Hoa bấy giờ mới thở dài.
“Quên đi, nếu đã là chuyện lâu dài, sớm muộn gì em và anh cũng gặp lại nhau thôi.”
Cô tự an ủi chính mình. Chẳng phải chỉ một năm thôi sao, cô chắc chắn làm được!
Tình cảm phải vượt qua thử thách mới càng thêm trân quý!
“Còn muốn rình xem tới chừng nào nữa?”