Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2027

Nó ướŧ áŧ, lại có thể lăn sâu vào tận tim.

Lý Lan Hoa loạng choạng muốn đứng lên, hai giây sau, lại ngẩng đầu lên: “Chú nhỏ, chân cháu bị tê rồi!”

“Có thể đứng dậy không?” Trần Văn Sáng dập tắt điếu thuốc, vươn tay đỡ cô.

“Ừm!” Lý Lan Hoa nhỏ giọng nói.

Thật ra, cô còn muốn dựa vào anh một lát nữa.

Sau khi cô đứng vững, Trần Văn Sáng nhíu mày: “Lan Hoa, cháu bây giờ nếu như đã gặp đượcchú rồi, thì có thể trở về được rồi”

Lý Lan Hoa trầm mặc.

“Chú đưa cháu đi mua vé” Trần Văn Sáng quay người, muốn đi đến phòng bán v.

Lý Lan Hoa nhìn thấy như vậy, vội vàng ngăn cản: “Cháu không muốn trở về.

Trần Văn Sáng nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh.

Lý Lan Hoa cần môi, đan hai tay vào với nhau: “Cháu không mua nổi vé máy bay nên đã mua vé tàu hỏa, nhưng không có ghế mềm, chỉ có ghế cứng. Cháu ngồi xe suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ, liền cảm thấy eo như bị gãy rồi vậy. Bây giờ toàn thân đều đau nhức, hơn nữa đồ ăn trên tàu hỏa ăn cũng không ngon, cháu vừa mệt vừa đói rất đáng thương đó”!

Chú nhỏ, chú nhất định muốn cháu về bây giờ sao?”

Sau khi xả một tràn thút thít kế lế trước mặt, nói xong câu cuối, cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

Hòa vào làn gió đêm, là có một chút ủy khuất, một chút khẩn cầu.

Dưới ánh đèn đường, cô mặc trên người bộ quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ bắng lòng bàn tay đã trắng bệch xanh xao lại còn phờ phạc, có mấy sợi tóc rối trên trán, dưới mắt còn có quầng thâm, nhìn như vậy chắc cô còn chưa được nghỉ ngơi chứt nào.

Trần Văn Sáng im lặng một hồi, nhẹ giọng nói: “Theo chú lên xe trước”

Lý Lan Hoa nghe xong, hai cái lúm đồng tiền liền hiện lên, đi theo sau anh chỉ sợ mình bị tụt lại phía sau Trần Văn Sáng lái chiếc xe Humrmer màu đen, phía trên còn treo một cái thẻ quân nhân giống vậy.

Anhta có thói quen không mở radio, cũng không nghe nhạc, bảng điều khiển thì chỉ hiện ra một chút ánh sáng yếu ớt.

Lúc này cũng đã là mười một giờ rưỡi đêm rồi, ngoài cửa xe, những ánh đèn neon lướt qua một cách lặng lẽ tĩnh mịch. Ở đây và thành phố phía Bắc không giống nhau, nhiệt độ cao hơn, cũng ẩm ướt hơn.

Lý Lan Hoa là lần đầu đi đến phía Nam, nhìn về phía trước đâu đâu.

cũng cảm thấy bố ngỡ xa lạ Nhưng mà có anh ở đây, thì lại không cảm thấy có chút nào xa lạ.

Tàu hỏa năm ở trung tâm thành phố, sau hai mươi phút, Trần Văn ‘Sáng dừng xe trước cổng một khách sạn có cấp hạng sao, sau khi xuống xe liền ném chia khóa xe cho người gác cửa Nhìn thấy anh ta mặc bộ quân phục, người gác cửa cẩn thận nhận lấy.

Trần Văn Sáng đưa cô đi thắng vào đại sảnh, vươn đôi bàn tay to lớn về phía cô, ý đồ rất rõ ràng.

Lý Lan Hoa lấy chứng minh thư từ trong túi ra.

Cô tưởng rằng anh ta sẽ đưa mình đi đến ký túc xá của anh ở thành phố, chính là giống như thành phố Sài Gòn vậy, nhưng mà nghĩ lại, lúc này cũng đã muộn rồi nên anh mới không đưa mình trở về chỗ anh ở.

Cầm chứng minh nhân dân đưa cho nhân viên lê tân phía trước, Trần ‘Văn Sáng yêu cầu: “Một phòng”

“Vâng thưa ngài, ngài vui lòng chờ một chút!”

Nhân viên lễ tân làm việc rất hiệu quả, chỉ với hai phút đã làm xong thủ tục, đưa chứng minh nhân dân và thẻ phòng cùng gửi lại, khó mắt lóe lên tia quan sát bọn họ.

Lý Lan Hoa hai má có chứt ửng hồng.

Mặc dù biết răng anh chỉ là thuê một phòng cho minh, anh cũng không ở lại qua đêm, nhưng người nhân viên lại hiểu lâm hai người là một cặp tình nhân, điều đó khiến cho tim cô đập nhanh hơn.

Suite Executive, một căn phòng rất rộng rãi Lý Lan Hoa ném cái túi lên sofa, xoay qua xoay lại, vô cùng vui vẻ.