“Cuối cùng cũng chịu bảt máy?” Giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh truyền đến.
Trương Tiểu Du nghe thấy giọng điệu lười biếng của anh, trực tiếp nói Trần Phong Sinh đến thùng rác bên cạnh búng tàn thuốc, lười biếng kéo cửa ghế phó lái ra: “Tiện đường đón em cùng đi dự tiệc cưới!”
Trương Tiểu Du lại không có ý đi lên trước mà lại nói: “Không cần đâu, có người đến đón tôi rồi!”
“Ai?” Trần Phong Sinh nhướng mày.
Lúc này có một chiếc BMW màu nâu chầm chậm chạy đến, tiếng còi xe “tí một tiếng vang lên rất trong trẻo.
Sau khi dừng lại ổn định, cửa ghế lái mở ra, giọng nói dịu dàng của đàn ông vang lên: “Cá nhỏ!”
Trương Tiểu Du trực tiếp đi qua ngay trước mặt Trần Phong Sinh, đi về phía chiếc BMW kia.
Tiệc cưới được tổ chức trong một khách sạn.
Bởi vì nơi đây tố chức tiệc cưới nên vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều ô tô đỗ ngoài cửa, bên ngoài có treo băng rôn trang trí với dòng chữ chào mừng.
Chiếc BMW màu nâu và chiếc Cayenne màu đen lần lượt dừng lại trước khách sạn, cửa mở, người bên trong lần lượt bước ra.
Hai người tiếu Vũ đã sớm đợi ở lối vào sảnh tiệc đón tiếp khách khứa, chiêu đãi mọi vị khách đến dự tiệc. Khác với cách ăn mặc chuyên nghiệp thường ngày, Tiếu Vũ cởi bỏ của bộ đồng phục bảo vệ thần thái trở lên bảnh bao, Ngô Mai khoác lên mình bộ trang phục cô dâu màu đỏ cũng trở lên xinh đẹp và dịu dàng Khi họ nhìn thấy bóng dáng hiên ngang của Trần Phong Sinh xuất hiện, bảo vệ Tiểu Vũ lập tức hưng phấn bước tới: ‘Bác sĩ Trần, anh đến rồi!”
Ngô Mai bên cạnh cũng cười theo: “Cô Trầi Dường như có cảm giác nuốt phải một con ruồi, giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng. Bởi cô thấy không chỉ có Trương Tiểu Du đang đi phía sau, mà còn có ột người đàn ông bên cạnh, mà cô ấy cũng đang khoác cánh tay của người đàn ông đó Hai người Tiểu Vũ liếc nhau, đều ngẩn ra.
Tình hình là thế nào?
Trần Phong Sinh sắc mặt có chút tối sầm.
Đặc biệt là khi hôm nay anh ta mặc một bộ đồ màu xám than, giống như đã bàn trước, Dịch Kỳ Nhiên mặc một bộ đồ màu cà phê nhạt. Đứng cùng với cô ấy trông giống như một bộ đồ đôi đặc biệt, nhưng trong mắt anh ta lại là một cảm xúc không dễ chịu.
Khách khứa lần lượt đến đông đủ, tiệc cưới mới chính thức bắt đầu.
Bởi vì buổi lễ đã được tiến hành, lần này chủ yếu là một số phân đoạn ấm áp, người dân chương trình rất giỏi điều khiển không khí, nắm bắt nhịp điệu rất tốt, khách mời trên khán đài đều bị lây nhiễm bởi hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới Cùng với những ca khúc lãng mạn, bộ ảnh cưới của cả hai đã được chiếu trên màn hình lớn.
Cũng như những người khác, Trương Tiểu Du nở nụ cười ngưỡng mộ trên môi. Bàn của cô ấy là nơi gân sân khấu nhất cùng góc chụp đẹp nhất, cô đang chăm chú nhìn lên, đột nhiên một bàn chân duỗi ra Lúc đầu cô cũng không quá đế ý, chỉ nghĩ là người ngồi cùng bàn vô tình chạm vào mình khi duôi chân. Nhưng sau đó cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi vì bàn chân đó duỗi thẳng chạm vào ống quần nơi mắt cá chân…
Hơn nữa, anh còn cố xoa ngón chân oô.
Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đối diện, tất cả mọi người trên bàn đều chăm chú nhìn vào màn hình lớn. Ngoại trừ Trần Phong Sinh, anh ta đang ngồi trên ghế, đôi mắt đào hoa nhu tình đang nhìn cô một nụ cười tà mị. Khi chân tiếp tục đi vào sâu hơn, cô đột ngột đứng lên.
Dịch Kỳ Nhiên ngồi bên cạnh lập tức hỏi: “Cá nhỏ, có chuyện gì vậy?”
Trương Tiểu Du xấu hổ trừng mắt nhìn về phía bên kia, Trần Phong Sinh đang uống cạn chén trà, đôi mày trầm xuống, vẻ mặt lười biếng bình tĩnh, như thể vừa rồi không làm chuyện lưu manh.
Không dễ dàng để lộ ra nơi công cộng, cô không thể nói thẳng với vị hôn phu của mình, vì vậy cô chỉ có thế nuốt nước bọt, “Không sao, em chỉ cảm thấy điều hòa hơi lạnh thôi!”
“Anh khoác áo cho eml” Dịch Kỳ Nhiên cởϊ áσ khoác.