Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1625

Giống như là phát hiện ra điều gì vậy, vẻ mặt cô kinh ngạc tột cùng. “Quân y”,”bộ đội”, hai từ mấu chốt này trước kia có lẽ cô không thấy có gì đặc biệt, nhưng khi liên tưởng đến dáng vẻ của lão đại Trần Văn Sáng khi mặc quân trang cùng với đôi giày lính thì mọi thứ dường như rõ ràng hơn.

Lý Lan Hoa cười tự diễu bản thân: “Ừ thì hồi đấy có chút ngu ngốc!”

Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái, ấp úng mở miệng: “Lan Hoa, cậu không phải là vì…”

Lý Lan Hoa cũng không chối, từ trong ánh mắt ấy có thế đoán được đáp án là gì. Cô thở dài một cái, giọng trầm hẳn xuống: “Cũng chỉ vì muốn ở gần người đó một chút, dù chỉ là một chút xíu thôi… Ôi thật là ngốc nghếch đúng không?”

Trương Tiểu Du trầm mặc.

Đi trong vô thức, cả hai đã xuống đến tầng một.

Đang chuẩn bị đi ra cửa xoay thì cô nghe tiếng Lý Lan Hoa bên cạnh thì thầm: “Hình như tớ thấy bác sĩ Sinh”

“Cầm thứ?” Trương Tiểu Du cũng đang sững sờ.

Lý Lan Hoa xoản xuýt lên tiếng: “Phỏng đoán chúng ta có thể phải đi bắt gian rồi!”

“” Trương Tiểu Du cảm thấy như không thể thở nổi, biểu cảm trên mặt cũng có phần cứng lại.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô thậm chí đã cố gắng vắt óc suy nghĩ xem Trương Phong Sinh giờ này là đi cùng ai, hay lại đang lo quản chuyện của Giai Lệ”

Lý Lan Hoa thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Ôi trời, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu kìa, tớ chỉ trêu cậu thôi! Cậu nhìn phía kia của quán cà phê xem, ngồi đối diện hắn là một người đàn ông mà”

Nói xong Lý Lan Hoa liền chỉ tay hướng về phía quán cà phê trước mặt Qua tấm rèm che của cửa kính quán cà phê, Trần Phong Sinh mặc bộ đồ màu xám tro, tay cầm tách cà phê ngồi trên ghế salon sát cửa sổ.

Đối diện anh là một người đàn ông mặc âu phục, trông có vẻ là người chững chạc, giống người làm nghề trí tuê.

Trương Tiểu cảm thấy đối phương có phần quen mắt. Rất nhanh cô nhận ra ngay đó chính là luật sư Phan mình đã gặp trước đó.

Lý Lan Hoa cười trêu ghẹo, “Khá tốt, anh ta là hẹn với một người đàn ông, cậu yên tâm rồi nhé. Bác sĩ Sinh trước giờ ở trong bệnh viện không hề trêu hoa ghẹo nguyệt gì đâu, thậm chí còn có chút nghiêm túc quá. Các y tá trẻ tuổi cũng sự anh ấy lắm. Hơn nữa bệnh viện còn có tớ trông chừng. Hê có động tĩnh hoa cỏ gì thì tớ sẽ nói với cậu đầu tiên!”

Trương Tiểu Du cười gượng gạo không lên tiếng. Tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Lý Lan Hoa kéo cô nhăm hướng quán cà phê đi đến. Vừa đến trước cửa quán thì bống điện thoại Lý Lan Hoa vang lên, nhìn dãy số trên màn hình điện.

thoại thì lập tức nói với cô rằng: “Cá nhỏ này, tớ có một cuộc phẫu thuật quan trọng bệnh viện gọi phải về ngay, cậu bảo bác sĩ Sinh chở về nhé, tớ đi trước đây!”

Trong quán cà phê, Trần Phong Sinh đặt cốc cà phê trong tay xuống, cặp mắt đào hoa lạnh lùng hỏi: “Nhanh nhất là một tháng?”

“Đúng vậy” Luật sư Phan ngồi đối diện gật đâu, cũng theo anh buông lý cà phê trên tay xuống, nhìn tập hồ sơ trên bàn, cau mày nghiêm túc nói: “Tôi đã tận dụng không ít mối quan hệ của mình nhưng tòa án đối với trường hợp ly hôn này vẫn còn tương đối khoan dung, và thời gian có thể sẽ kéo dài. Trước mắt chỉ có thể chờ kết quả mà thôi!”

Dừng lại một chút, luật sư Phan nói: “Chỉ bất quá tôi có một chút lo lắng, Nguyễn An từ đầu luôn không đồng ý việc ly hôn. Tôi sợ là trong thời gian này cô Giai Lệ có thể sẽ lại bị làm phiền và quấy rối.”

Trần Phong Sinh trầm giọng: “Vậy hãy xin lệnh cấm từ Tòa án”

“Anh Sinh, ý anh là thảo luận với tòa án về vấn đề bảo vệ quyền an toàn cho cô Giai Lệ?” Luật sư Phan tỉ mỉ suy tính một chút, phụ họa gật đầu.

“Đây là một cách hợp lý. Như vậy chúng ta có thể cấm Nguyễn An đi gặp người trong cuộc là Giai Lệ. Từ đó có thể an tâm chờ đợi kết quả.”

“Ừ, là để đề phòng vạn nhất có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn” Trần Phong Sinh trầm ngâm trả lời Bàn tay thon dài như ngọc của anh mân mê ly cà phê, cặp mắt anh đào như chứa lớp sương mỏng mù mịt vậy, giống như đang nói chuyện một mình: “Bây giờ chỉ có chờ tới lúc có kết quả phán xuống, sau đó Giai Lệ liền có thế được tự do, có thể trở về New York bắt đầu một cuộc sống mới!”