Trương Tiểu Du há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng không chút khách khí của anh cắt ngang: “Chẳng lẽ em định nói cho anh biết, trong lúc cuộc hôn nhân của chúng ta còn chưa kết thúc, em đã nɠɵạı ŧìиɧ, ra ngoài làm loạn với người ta rồi sao?”
Mặt mũi trắng bệch, cô cần răng: “Tôi không hề!”
Sau khi bật thốt ra, cô mới nhìn thấy khóe môi anh từ từ cong lên, nhất thời cảm thấy ảo não không thôi, vừa mới là anh đang cổ ý kích cô!
Cô trả lời như vậy, chẳng phải biến thành cô thừa nhận đứa con trong bụng là của anh sao.
“Được rồi, tôi không phủ nhận, đây là con của anh..” Trương Tiểu Du nhầm chặt mắt, chỉ có thế nhận mệnh, khẽ nuốt nước miếng, cô lại một lân nữa mở to mắt nói: “Nhưng mà Cầm Thú, chúng ta đã ly hôn, có cần đứa nhỏ này này hay không là quyền tự do của một mình tôi, anh không thế can thiệp, cũng không được ép tôi đưa ra quyết định!”
Trần Phong Sinh đột nhiên tiến lên một bước, kéo gần lại khoảng cách vốn đã rất gần, anh híp mắt trầm ngâm nói: “Nửa tháng trước, em đến bệnh viện kiểm tra ra mang thai bốn tuần lê ba ngày! Thời gian ạo thai tốt nhất là trong khoảng thai nhỉ được 30 đến 35 ngày tuổi, ngày thai càng nhỏ, phẫu thuật càng an toàn, nhưng lúc đó em đã không làm như vậy, thậm chí lại còn uống thuốc dưỡng thai!”
Trương Tiểu Du bị ép phải lùi lại.
Gô lảo đảo bước sang bên cạnh nửa bước, hai cái chân nhỏ đều đã dính sát vào sofa Bồng nhiên nhớ tới những lời anh vừa nói, cô thiếu chút nữa đã quên, anh là một bác sĩ.
Loại chuyện này bày ra trước mắt anh không khác gì múa rìu qua mắt thợ, nói nhiều sai nhiều, L*иg ngực Trương Tiểu Du như bị nghẹn lại, hai tay nhanh.
chóng siết chặt lại.
Đang lúc cô cố kìm nén cơn khó chịu này, bông nhiên cô nghe thấy anh hỏi một câu đầy sâu xa, gần như là một kích trí mạng với cô.
“Em bỏ được sao?”
Bắp chân Trương Tiểu Du run lên: Cô không bỏ được!
Đương nhiên là không bỏ được rồi, nếu có thế bỏ được thì ngay từ lúc khám ra có thai cô cũng đã có ý nghĩ tà ác này rồi, nhưng ý nghĩ này cho dù chỉ chợt löe lên trong đầu cô cũng không có, cô muốn đứa bé này, sinh con ra, nhìn con lớn lên, từng chút một, con sẽ dân giống như những đứa trẻ chơi xích đu ở công viên ngày đó rồi dần lớn lên.
Trương Tiểu Du như bước một cước vào trong vòng xoáy anh tạo ra, cô như.
quân lính tan rã: “Cầm Thú, anh đừng quá đáng!”
“Trong hai người chúng ta, rốt cuộc là ai mới quá đáng? Hả?” Trần Phong Sinh thấp giọng hỏi lại cô: “Em lén mang con đi sau lưng anh, Cá Vàng Nhỏ, em còn quá đáng hơn!”
Anh lại tiến thêm một bước đến trước mặt cô, kéo gần khoảng cách vừa mới bị cô kéo dãn ra, gương mặt góc cạnh điển trai kia dân ghé sát lại, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi cô, hơi thở của hai người như hòa vào nhau.
Trương Tiểu Du muốn tránh đi, nhưng cả người đều đã đứng dưới bóng anh, tránh cũng không tránh được.
Cô nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào kia, tất cả đều là sự tức giận, nhưng nơi đáy mắt lại thoáng qua chút ánh sáng mà cô không cách nào ngăn cán, thứ ánh sáng ấy giống như ánh nẳng mạnh nhất trước khi mặt trời khuất núi.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói của anh như phả vào mắt vào mũi cô: “Cá Vàng Nhỏ, anh chưa từng nghĩ đến, anh lại biết được tin mình được làm bố, từ trong miệng người khác, em có biết lúc ấy tâm trạng của anh thế nào không?”
Trương Tiểu Du thật không biết nên hít vào hay thở ra nữa.
“Cầm Thú…”
Cô liếʍ cảnh môi khô khốc, nhẹ giọng gọi anh, bàn tay buông thõng xuống thật cấn thận đặt trên bụng nhỏ mà vỗ về.