Trần Văn Sáng quanh năm đều ở trong quân đội, ngoài một thời gian ngắn nghỉ ngơi ở bên ngoài ra, nếu bình thường có thế nhìn thấy anh vậy thì nhất định là có nhiệm vụ gì đó trong người, anh ấy từng vì phá một vụ buôn bán trái phép vũ khí tại chợ đêm mà đến thị trấn nhỏ này.
Chắc vì có liên quan gián tiếp tới Tô Yến ở đây, cho nên so sánh với anh hai Trần Phong Niên, trong bốn năm qua, số lần Trương Tiểu Du nhìn thấy Trần Văn “Sáng thật sự rất hiếm, hơn nữa mỗi lân đều cực kỷ vội vàng.
Không thể không thừa nhận một chuyện, đàn ông nhà họ Trần dường như đều được ông trời thiên vị Bốn năm trôi qua, ba anh em bọn họ hầu như không có thay đổi gì, vẫn đều đẹp trai xuất chúng như cũ, dù cho là Trần Văn Sáng là con cả, tuổi tác cũng lớn hơn hai cậu em, nhưng trông anh càng thêm sự cuốn hút của một người đàn ông thành thục hơn.
Trần Văn Sáng gẩy gấy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe: “Không, anh đế xử lý chút việc riêng”
“Việc riêng sao?” Trần Phong Sinh sửng sốt.
“Ừ” Trần Văn Sáng gật đầu.
Trần Phong Sinh thấy thế thì rất hứng thú: “Cái gì gọi là việc riêng?”
Đừng nói là anh, ngay cả Trương Tiểu Du ngồi ở bên cạnh nghe thấy cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, Cô có cảm giác Tiần Văn Sáng dường như là quân nhân trời sinh, trên gương mặt vĩnh viễn là vẻ nghiêm nghị chính nghĩa, tính cách cũng ít nói kiệm lời, rất ít chuyện khiến anh ấy có thể thay đổi nét mặt, chỉ trừ có lần ở trong nhà hàng, Trần Phong Sinh châm chọc anh ấy đi đến đâu mà đã giảm thủng cả đôi giày quân nhân rồi, trên mặt anh ấy mới thoáng qua một chút ý cười nói: Có người khen lúc anh ấy đi giày quân nhân thì đẹp trai muốn chết.
Hai mắt Tiần Văn Sáng lườm em trai nhà mình một cái, ngầu bá cháy phun ra một vòng khói thuốc, nói: “Không thể trả lời!”
Sau đó anh ấy thu tay lại, kéo cửa kính xe lên, xe lại rời đi.
‘Sau khi chiếc xe jeep kia rời đi, chiếc Cayenne của Trần Phong Sinh cũng theo thứ tự chạy vào trong ngõ nhỏ, nơi cuối cùng dừng chân là tại một tòa nhà cao tầng, Trương Tiểu Du bảo anh có thế dừng xe ở bên cạnh.
Lúc cô cúi đầu cởi dây an toàn, cửa xe bên cạnh nhanh chóng được mở ra.
Bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh đã vòng qua đầu xe chạy lại đây, một cánh tay có lực còn đặt ở trên cánh cửa xe: “Anh ở trong xe chờ em!”
“Không cần, tôi..” Trương Tiểu Du lắc đầu bày tỏ.
Trần Phong Sinh cũng không chờ cô nói xong đã đóng cửa xe lại, người lại lần nữa đi ngang qua đầu xe về tới ghế lái, lấy ra một chiếc bật lửa cùng gói thuốc ở trong túi áo.
Thấy thế, cô đành phải xoay người đi đến cửa tòa nhà.
Nhà họ Lý ở tầng cao nhất, cũng giống như nhà chú dì út, bố mẹ Lý Lan Hoa đều là người cực kỳ giản dị, Trương Tiểu Du và Lý Lan Hoa xem như thành lập.
tình đông chí cách mạng từ nhỏ, chẳng qua điều khác biệt chính là, khác với gia cảnh bình thường của nhà cô, nhà Lý Lan Hoa chính là phượng hoàng ẩn giấy trong bầy người.
Vào cửa chào hỏi mẹ Lý xong, cô đi theo Lý Lan Hoa vào phòng ngủ.
‘Vừa đóng cửa lại, Trương Tiểu Du lập tức híp mắt đưa ra nghĩ ngờ: “Lan Hoa, tối hôm qua có phải cậu đi cả đêm không về ngủ không! Điện thoại cũng không gọi được, dì Lý còn nói là cậu không về nhà!”
Lý Lan Hoa bị cô thình lình hỏi như vậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Khu, tối hôm qua tớ nhất thớ có chút việc…”
Vi trong lòng có điều che giấu rời mắt, đi đến thu dọn giường chiếu hỗn loạn, trong lúc vô tình không cẩn thận đυ.ng phải túi xách, đủ thứ đô bên trong túi rơi ra, trong đó có một cái túi giấy nhôm màu đỏ rất dễ thấy.