“Thế thì bà yên tâm rồi!” Bà cụ liên tục gật đầu, từ ái nhìn cô nháy mắt: “Cá Nhỏ, bà vẫn đang ngóng trông hai đứa sinh cho bà một cậu chất trai hoạt bát đáng yêu hoặc là một cô chắt gái cũng được! Yên tâm đi, sức khỏe bà rất tốt, vẫn còn muốn trông con cho hai đứa!”
Trương Tiểu Du liếʍ khóe môi Chống lại đôi mắt già nua nhưng vô cùng từ ái kia, trong lòng cô có hơi hoảng hốt.
‘Trần Phong Sinh đi lên phía trước, cất giọng trầm thấp, nói: “Đã truyền xong chai dịch này rồi, bà ngoại, để con rút kim cho bà, sau đó con sẽ đi hỏi y tá xem còn cần truyền nữa hay không!”
“Ù!”’ Bà cụ cười hề hề gật đầu.
Động tác của Trần Phong Sinh rất quen thuộc rút ống kim tiêm ra, dùng băng bông kìm lại chỗ bị rút kim, sau đó anh lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.
Đợi bóng dáng anh vừa rời đi, bà cụ nhìn về phía cô muốn nói lại thôi: “Cá Nhỏ à!”
“Bà ngoại, con ở đây!” Trương Tiểu Du vội vàng nói.
Bà cụ kéo tay cô đến, giọng nói hòa ái: “Con có còn nhớ những lời con đã nói năm đó lúc bà chuẩn bị tiến vào phòng phẫu thuật đó?”
Trương Tiểu Du ngấn ra, chậm rãi gật đầu: “Con nhớ rõ.
“Bà cũng giống như bốn năm trước, nếu chẳng may bà có xảy ra chuyện gì không may, Cá Nhỏ à, Phong Sinh bà đành giao cho con vậy!” Một cánh tay bà cụ đặt ở bên trên nắm chặt lại, bà cụ thở dài, nói mấy lời thấm thía.
Một câu nặng trịch tựa ngàn cân, Trương Tiểu Du cảm nhận được áp lực.
còn lớn hơn cả năm đó, mà bây giờ đây, cô và Trần Phong Sinh.
Cô cản chặt môi, nói: “Bà ngoại Nụ cười trên môi bà cụ vẫn rất sâu: “Bé ngoan, bà ngoại tin con!”
Trương Tiểu Du nói không nên lời, đành phải rũ mắt xuống, biểu tình giấu ở sau lọn tóc buông rơi Khẽ đóng cửa phòng bệnh lại, cô thông qua cửa kính nhìn bà cụ đã nắm xuống, hai tay giao thoa đặt ở trước người, có vẻ cuộc nói chuyện vừa rồi đã giúp tâm tình của bà cụ trở nên không tệ, dẫn đến sắc mặt cũng có chút hồng nhuận, lúc này bà ngủ thật sự rất an tường.
Trương Tiểu Du yên lặng cầu nguyện, hỉ vọng lần này cũng có thể bình an độ qua giống như bốn năm trước.
Lúc ấy sau khi gọi y tá đến xong thì Trần Phong Sinh liền đi tìm bác sĩ chủ trị cho nên vẫn chưa trở về, cô ngước mắt nhìn một vòng xung quanh, dọc theo hành lang dài đi đến tận cùng, vừa mới quẹo ở chỗ khúc quanh, liền nhìn thấy.
phía trước cách đó không xa, bóng dáng cao ngất kia đang đưa lưng về phía cô.
Trương Tiểu Du cũng muốn hỏi thử xem bệnh tình của bà ngoại thế nào, nhưng rồi đột nhiên nghe đến hai chữ “Giai Lệ” đó, cô xấu hổ, bước chân khựng lại ở đó.
Định thần lại mới phát hiện tay phải anh đang cần di động, đang gọi điện thoại.
Cực hiển nhiên, bên kia điện thoại không phải ai khác, mà chính là Giai Lệ của anh, bởi vì anh đưa lưng về phía cô, cho nên cô nhìn thấy đường nét ngũ quan cùng biểu cảm trên mặt anh, chỉ có thể phán đoán cảm xúc từ trong giọng nói của anh.
Giọng anh rất trầm thấp, có lẽ là do tác dụng tâm lý cho nên nghe vào trong tai không biết tại sao lại khiến cô cảm thấy nhiều hơn một chút dịu dàng tình cảm “Ngày kia tôi không có lịch nghỉ, cô trực tiếp tới bệnh viện tìm tôi đi!”
Trương Tiểu Du đang chuẩn bị lui về sau, lúc đang chuấn bị yên lặng rời đi thì Trần Phong Sinh lại vừa khéo cúp điện thoại xoay người lại Cô giả vờ như mình vừa mới đến, chủ động nói: “Bà ngoại ngủ rồi!”
“Ừ! Trần Phong Sinh gật đầu,cất điện thoại di động vào trong túi quần.
Tâm mắt của Trương Tiểu Du rơi vào trong túi quần của anh, cô ngẩng đâu hỏi: “Bác sĩ chủ trị nói gì, bệnh tình của bà ngoại có lạc quan không?”