Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1377

Tô Yến nghe vậy liền lắc đâu, ngất lời cô, ngấng đầu nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, giọng nói vừa trầm vừa nhẹ: “Lễ cưới của anh ấy sắp tổ chức. Từ nay về sau, anh ấy sẽ chỉ là bố đẻ người có quan hệ huyết thống với Linh Nhi, nhưng lại không có quan hệ gì với tôi cả!”

“Ừm” Trương Tiếu Du chỉ có thể gật đầu.

Tô Yến xếp tập tài liệu trên tay mình, cười nói: “Sắp tan làm rồi, chúng ta thu dọn một chút rồi về nhà thôi!”

Trương Tiểu Du gật đầu, bắt đầu dọn đẹp bàn giống như cô ấy.

Bước từ trên xe taxi xuống, cô xách túi đi vào bên trong tòa nhà, mở cửa chống trộm ra liền nhìn thấy đôi giày da đặt trên tấm thảm ở hành lang. Ban nãy bước vào, cô đã quá chìm vào trong suy nghĩ, không để ý đến chiếc Cayenne đang đậu.

Thay dép lê rồi đi vào, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, bóng dáng cao lớn từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay cầm điểu thuốc, đôi mắt đào hoa đa tình, cười như có như không nhìn cô: “Bà Tân, sao giờ mới về? Anh đã đợi em rất lâu rồi”

Trương Tiểu Du cứng đờ cúi đầu: “Trên đường bị kẹt xe!”

Khóe miệng nhếch lên hai cái, định hỏi anh đợi mình làm gì, lại nhìn thấy chiếc vali đã được đóng lại đặt bên chân anh, tim chợt chủng xuống, không khỏi giật mình thốt lên: “Anh đây là…”

‘Động tác gạt tàn thuốc vào gạt tàn của Trần Phong Sinh chợt dừng lại, cau mày có chút bất đắc dĩ giải thích nói: “Gần đây có một cuộc hội thảo quan trọng, viện trưởng đích thân đến văn phòng cử anh đi tham dự. Bay đi trong đêm nay, chỉ còn hơn ba giờ nữa sẽ cất cánh!”

“Là như vậy à!” Trương Tiểu Du gật đầu.

‘Sau khi Trần Phong Sinh nhả ra một hơi thuốc liền nhìn cô ấy, tiếp đó trêu chọc nói: “Biểu tình lúc nấy của em, chẳng lẽ cho rằng anh muốn bỏ đi?”

Phải nói rắng tại thời khắc đó, cô ấy đã thực sự có ý tưởng đó.

Khuôn mặt xinh đẹp không vướng bụi trần đó nhanh chóng lóe lên trước.

mất, giọng nói của Trương Tiểu Du rầu tï: “Có lẽ cũng có khả năng…”

“Vậy sao? Trần Phong Sinh lười biếng cong môi, tay dài đưa qua, liền ôm cô vào giữa ngực: “Nếu muốn đi, anh cũng sẽ dẫn em theo!”

‘Vòng eo của Trương Tiếu Du bị anh quấn lấy, trong tâm mắt khi bị anh ép.

đầu xuống là chiếc cảm thanh thoát của anh: “Cầm thú, anh đi công tác bao lâu?”

“Trần Phong Sinh cau mày, trâm giọng nói: “Có thể phải mất nửa tháng!”

Trương Tiểu Du giật mình, trong vô thức khẽ lấm bẩm nói: “Lâu như vậy.”

“Không nỡ xa anh vậy sao?”

Trần Phong Sinh nhìn thấy vậy, nụ cười trên khóe môi lan tận đến đáy mắt, cảng thêm mấy phần tà khí, anh ngậm thuốc tiến đến gần vành tai cô, khói thuốc đi theo giọng nói trầm thấp của anh ấy từ từ bay ra: ‘Đừng nói, Cá Vàng nhỏ, anh thật sự rất muốn đóng gói em mang theo bê người!”

Trương Tiểu Du vừa ngước mắt lên thì đột nhiên bị anh ấy nhấc lên, cả người ngã xuống giường lớn phía sau.

Trần Phong Sinh trực tiếp dập tắt điếu thuốc còn hút dở trong tay, ném vào thùng rác, sau đó nghiêng người phủ lên cô, Trương Tiểu Du duỗi tay ngăn lại “Cầm thú …Anh không phải là phải đi công tác!”

“Chính là bởi vì đi công tác, cho nên em phải có trách nhiệm cho anh ăn no, nếu không nhiều ngày như vậy làm sao anh chịu đựng được!” Lúc Trần Phong Sinh nói xong mấy chữ cuối cùng, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa đều đã thay đối Lúc này Trương Tiểu Du mới hiểu hóa ra lúc vừa mới bước vào, anh ấy nói là đang đợi cô chính là để làm việc này.

Liếʍ liếʍ môi, lúc còn muốn nói điều gì đó, đã bị anh hôn đến nghiêng trời lệch đất.