Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1232


Chương 1239

Trương Tiểu Du không phát hiện ra, sau khi chính mình tự nói ra xong ánh mất của anh ấy bỗng nhiên thay đổi, cô đứng thẳng người chọc chọc vào cái gương, nhe răng tùy miệng liền nói tục: “Móa, cái tên đàn ông chết tiệt này nắm đấm cũng thật là cứng rần..”

‘Sau khi vừa ngậm miệng lại, thì liền bị môi lưỡi của anh ấy tiến thẳng vào.

Trương Tiểu Du như hóa đá, bị anh ấy triền miên mãnh liệt hôn làm cho đầu váng mắt hoa.

“Cộc cộc..”

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người từ bên ngoài vặn ra Lúc này đúng là cô y tá buổi sáng kia, cô ta đang ôm bệnh án còn kẹp một cái chân vào bên trong cửa, một cái chân chặn ở bên ngoài, giống như cũng không nghĩ tới bên trong đang có một màn nóng bỏng như này, mắt có chút trợn tròn.

Bất quá chỉ mấy giây ngần ngủi qua đi lập tức kịp thời phản ứng, cáu chân đang ở bên trong chậm rãi rụt trở về, mỉm cười lại trấn định đem cửa phòng bệnh đóng lại: “Khụ, không có ý gì đâu, tôi đi nhầm phòng bệnh!”

Trương Tiểu Du mặt đỏ tới mang tai, e lệ cực kỳ Hóa ra trong bệnh viện tất cả đều là có kỹ năng diễn xuất..

Chắc chắn nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Trương Tiểu Du tức giận hung hăng trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu một chút, trên môi mỏng của anh ấy vẫn còn hơi ẩm ướt, dinh của cô ấy, nhìn thấy tà ác tới cực điểm.

Trần Phong Sinh nhíu lông mày, ánh mắt lại ngưng lại: “Trong túi chứa cái gì vậy?”

Trương Tiểu Du nghe vậy, nhìn thấy quần áo bệnh nhân trong túi lộ thiệp mời ra ngoài, vừa lúc tiểu hộ sĩ tìm đến cô ấy lúc, cô ấy nhất thời thuận tay bỏ đấy, nhưng có thể bởi vì lúc trước chạy đi, nên bị lộ ra một ít Cô ấy đang muốn cho nhét trở về, Trần Phong Sinh lại nhanh tay cầm ra.

“Uy.” Trương Tiểu Du không thể ngăn cản.

Trần Phong Sinh đã trực tiếp mở ra, nhìn thấy mấy dòng chữ ở phía trên.

Mấy giây sau, anh ấy đem thiệp mời khép lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bồng nhiên nghiêng đầu liếc xéo cô ấy, ánh mắt sắc như là đao, anh ấy chỉ vào thiệp mời trong tay: “Vợ à, lần trước em nhảy hồ để nhặt dây chuyền, mà không phải bạn trai cũ muốn kết hôn nên em nghĩ quấn?”

Trương Tiểu Du tức hốn hến nói thêm câu: “Làm sao có thể, em cũng không, phải não tàn”

Nghe vậy, Trần Phong Sinh đuôi lông mày ở khóe mắt lóe lên, anh ấy đem thiệp mời ném đi: “Hôn lễ này em dự định sẽ tham gia?”

“Tham gia chứt” Trương Tiểu Du nghĩ nghĩ, lập tức nhanh chóng quyết định: “Nếu mà em không đi, bọn họ còn tưởng rằng em vẫn chưa quên được đâu! Chỉ có chân chính mới không thèm để ý, mới có thể thản nhiên đối mặt!”

Trần Phong Sinh câu môi, đưa tay vuốt vuốt trên đầu cô ấy.

Trương Tiểu Du rất nhanh thì bị vò điên lên, thở phì phò: “Không!”

Trần Phong Sinh tựa hồ tâm tình cực kỳ tốt, bưng khay dụng cụ y tế đứng dậy nói: Ở bên kia còn có hai bệnh nhân phải đi kiểm tra ICU, đợi lát nữa tôi sẽ để cho y tá dẫn em đi chụp CT, tối nay ở khoa tụ hội, sợ rằng sẽ tối nay không về sớm, em cứ ngủ trước đi không cần chờ tôi!”

“Ai muốn chờ anh chứ, không có anh em không ngủ được hay sao?” Trương Tiểu Du bữu môi.

Trần Phong Sinh khóe môi nở ra một nụ cười đầy tà tính, hầu kết nhẹ nhàng nhấp nhô: “Cô Trần, em bây giờ không có tôi ngủ không được?”

Trương Tiểu Du vừa dừng một lúc, trên mặt liền nối lên một tia nóng rực, giống như mèo bị giảm đuôi. “Em nói lúc nào! Kia là câu hỏi tu từ. Nghĩa là có.

anh hay không đều như nhau. Lúc em đi ngủ vẫn cảm thấy có mùi!

Trần Phong Sinh như không nghe thấy cô nói, khóe môi nở nụ cười càng tươi, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ngoan, anh sẽ cố gắng quay lại càng sớm càng tốt Trương Tiểu Du tức giận.

Nhìn chăm châm bóng lưng thẳng đứng của anh rời đi, cô lại cầm chiếc gương nhỏ lên, soi gương mặt sưng tấy đó, dùng ngón tay chạm nhẹ, cô đau đớn rít lên hít một hơi, thế nhưng đâu đó vẫn còn phẳng phất sự ấm áp của anh.

Trương Tiểu Du đột nhiên cảm thấy mình không có gì phải hối hận.