Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1217


Chương 1224

“Đúng! Phong Sinh đã rời đi vào tối Chủ nhật tuần trước. Nghe nói là để trao đổi kiến thức ở phương diện tim mạch? Phong Sinh là người đại diện cho bệnh viện. Thời gian… có lẽ là mất tầm khoảng mười ngày!” Bà cụ nói xong, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô” Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ con không biết?”

“Không… cháu biết!” Trương Tiểu Du khẽ cụp mắt xuống vì bà lão sẽ lo lắng.

“Đừng ngại, bà ngoại hiểu tâm tư của cháu mà!”

Hình như bà cụ đã hiểu lầm cô rồi thì phải? Bà than thở với cô: “Quả thật thời gian đi công tác có chút dài! Hai đứa vừa mới kết hôn, đừng nói là mười ngày, thậm chí chỉ có năm ngày thôi có lẽ hai đứa sẽ đều nhớ nhau khiến cho cơ thế không thoải mái mất”

Trương Tiểu Du cũng không có phản bác, cô cũng chỉ cười ngượng vài cái cho qua. Hèn gì bản thân cô lại không tìm thấy Trần Phong Sinh ở bệnh viện ngày hôm nay. Hóa ra anh ta đang đi công tác.

Trương Tiểu Du bắt tàu điện ngầm trở lại ga với suy nghĩ: “Dù đi công tác hay ra nước ngoài, bất cứ nơi đâu người ta thích đến, cô chỉ có mình anh, Người vợ trên thỏa thuận đương nhiên không cần báo tung tích, đây cũng là chuyện bình thường!”

Mặc dù trong lòng đã nói đi nói lại với chính mình điều này, nhưng khi bước một chân vào văn phòng cô không thể tự chủ mà lấy điện thoại di động ra. Sau khi lưỡng lự việc có nên gọi điện cho Trần Phong Sinh hay không, Trương Tiểu Du cũng đã quyết định nhấn vào mục danh bạ, tìm hai từ “Cầm Thứ” để có thể bắt đầu cuộc gọi Bên tai cô lúc này truyền đến âm thanh “bip, bíp” của tiếng gọi điện, cô lo lắng, khẩn rương đến mức hô hấp dường như cũng chậm lại Rất lâu sau đó điện thoại vẫn không có người nhấc máy. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, đồng nghiệp Tô Yến chạy ra, trên tay cô ấy cầm theo máy quay phim: “Cá Nhỏ! Tốt quá, cô trở lại rồi! Nhanh nào, tổng biên tập vừa giao việc gấp, cô đi cùng tôi nhé!”

“Được rồi!” Trương Tiểu Du vội vàng cúp điện thoại, giúp Tô Yến cầm máy ảnh lên Địa điểm phỏng vấn là trong một câu lạc bộ tư nhân, nhiệm vụ chính được giao là phỏng vấn một họa sĩ già chuyên về nghệ thuật đương đại. Vì đây là một chuyên mục từ thiện mới được mở gần đây cho nên tất cả các bộ phận đều rất coi trọng nó, ai cũng muốn vị họa sĩ già này đồng ý phỏng vấn. Sau cùng thì nó cũng tốn rất nhiều công sức.

Hàng ngày, người họa sĩ già thường xuyên dành một giờ đồng hồ đế chèo.

thuyền trên hồ vào mỗi buối chiều để tìm cảm hứng. Chính vì thế cho nên, cuộc.

phỏng vấn này đã được quyết định sẽ thực hiện ở trên thuyền.

Bởi vì chiếc thuyền mà người họa sĩ lựa chọn không quá lớn, sức chứa của nó cũng chỉ đủ để thêm một người ngoài người chèo thuyền mà thôi. Trương Tiểu Du thấy vậy đã chủ động cầm chiếc máy quay lên, đi tới thuyền của ông lão họa sĩ “Để tôi làm cho! Tô Yến, cô ở đây dùng máy ảnh chụp mấy cảnh xa bờ, đến lúc tuyên truyền chúng ta sẽ dùng nó sau!”

“Được, tôi đã hiểu rồi!” Tô Yến gật đầu.

‘Sau khi cả hai phân công công việc, cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Xung quanh cây cối xanh tươi, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, phong cảnh nơi đây đặc biệt xinh đẹp. Sau một khoảng thời gian ngắn, chiếc thuyền đơn sơ kia cũng đã dừng lại ở giữa mặt hồ. Đây là nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau tạo nên một hình ảnh hết sức lung linh, rung động lòng người Nửa giờ sau, Trương Tiểu Du thu lại micro trong tay: “Được rồi, chúng ta có.

thể kết thúc rồi! Ngài Vương, tôi thật sự rất biết ơn khi ngài đã đồng ý hợp tác!”

“Không cần khách khí đến như vậy!” Người họa sĩ già mỉm cười vẫy tay.

“Vậy thì tôi sẽ đưa máy vào trong trước. Khả năng một chút nữa tôi lại phải làm phiền ngài nữa rồi, chúng ta còn phải quay lại bờ và ghỉ lại một số đoạn ngắn nữa. Xin ngài đừng lo! Biên tập viên của chúng tôi sẽ chỉnh sửa hợp lí”

Trương Tiểu Du nói xong liền đứng dậy để cất các thiết bị của máy ảnh.

Khi cô nghiêng người đứng lên lần nữa, hình như có vật gì đó bị trầy xước, Trương Tiểu Du cảm thấy kỳ lạ, cô quay trái quay phải rồi nghe thấy tiếng “Phụt”

rất nhẹ, trên mặt hồ xuất hiện những gợn nước nhỏ.

“Nguy rồi!” Trương Tiểu Du không khỏi thấp giọng thì thào một tiếng.

Khi nhìn thấy điều này, người họa sĩ già cúi xuống hỏi với vẻ quan tâm: “Có chuyện gì vậy cô gái? Có cái gì rơi xuống sao?”

Khi Tương Tiểu Du đứng thẳng dây, cô cảm thấy cố mình như bị bóp nghẹt.