Bánh bao nhỏ nghe vậy, kinh ngạc đến mức há miệng nhỏ thành một hình chữ “O”: “Bé cưng có mẹ ư? Ngọc Anh là mẹ của bé cưng sao?”
“Ừm!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Một cái tay khác buông thông bên người của cô, từ đầu đến cuối vẫn nằm thật chất, trong lòng bất ổn, không buông tha bất kỳ một biếu cảm nào trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé.
Bánh bao nhỏ ngây người hai giây, bỗng nhiên bẹp miệng, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, muốn có bao nhiêu làm người ta thương yêu thì có bấy nhiêu, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, cả khuôn mặt nhỏ đã bị nước mắt bao phủ, khóc thút thít hỏi cô: “Vậy tại sao trước kia Ngọc Anh không ở bên cạnh bé cưng thế?”
Hỏi xong, bánh bao nhỏ khóc càng to, bả vai nhỏ run run.
Hai vấn đề này, cô không trả lời được câu nào cả, nếu như sớm biết con mình còn chưa chết, sao cô có thế ở Canada nhiều nãm như vậy, nhất định sẽ quay lại tìm, nhìn khuôn mặt nhỏ ướt đảm nước mắt của con mình, tim cô đau tan nát, nước mắt cũng rơi xuống Đang lúc cô đắn đo không biết nên làm như thế nào cho phải, trên vai lại ấm áp, Hoàng Trường Minh cúi người xuống ngồi ở bên cạnh cô, sờ đầu nhỏ của con trai: “Việc đó không quan trọng, về sau bố và mẹ đều sẽ ở bên cạnh con, còn có cả em gái nữa!”
Bánh bao nhỏ thứt tha thút thít, vẫn đang đau lòng khóc nức nở.
“Đậu Đậu, nghe lời!” Hiếm khi Hoàng Trường Minh kiên nhân trấn an con trai như thế, anh dùng bàn tay lau nước mắt của cậu bé đi: “Không phải Ngọc Anh cố ý không ở bên cạnh con, không phải bây giờ mẹ đã trở lại sao? Nếu con cứ tiếp tục khóc, mẹ cũng sẽ khóc theo, nếu như khóc nhiều, sẽ không tốt cho em bé trong bụng”
Cũng không biết có phải là câu nói kia có tác dụng hay không, bánh bao nhỏ hít mũi, xu thế nước mắt rơi xuống đã giảm đi không ít Hoàng Trường Minh nhếch môi, chậm rãi trầm giọng nói tiếp: “Con chỉ cần nhớ kỹ, việc này không có liên quan gì với Ngọc Anh, đều là tại ông nội con, là ông ấy làm chuyện xấu, hại con vừa ra đời đã không có mẹ ở bên cạnh, lại cách xa mẹ nhiều năm như vậy!”
Lam Ngọc Anh nuốt một ngụm nước bọt.
Ặc, có cách dạy con như thế này sao..
Cô lung tung xoa xoa nước mặt trên mặt, nhẹ nhàng đặt bàn tay của bánh bao nhỏ vào trong lòng bàn tay mình, nghẹn ngào hỏi: “Cục cưng, con tha thứ cho mẹ được không?”
“Ngọc Anh… Thật sự là mẹ của bé cưng sao?”
Bánh bao nhỏ ngửa mặt lên, đôi mắt và cái mũi đỏ ửng, chờ đợi đáp án của cô Lam Ngọc Anh gật đầu: “Ừm!”
Một giây sau, bánh bao nhỏ lập tức nhào vào trong lòng cô, dùng giọng nói mềm mại vì vừa mới khóc xong kêu lên: “Mẹ ơi…”
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, cậu bé vốn đã thích Ngọc Anh, biết được cô thật sự là mẹ của mình, sự vui sướиɠ trong lòng hoàn toàn lớn hơn những thứ khác, cái mũi nhỏ cố gắng ngửi ngửi ở trên người cô, bởi vì đều là mùi của mẹt Nước mắt vừa mới dừng lại của Lam Ngọc Anh lại thi nhau rơi xuống, đơn giản vừa khóc vừa cười Cô đợi một tiếng mẹ này đã rất lâu…
Cuối cùng mẹ con có thể thật sự nhận nhau, tâm trạng của Lam Ngọc Anh cũng mãi mà không thể bình phục lại được.
Bánh bao nhỏ càng ỷ lại cô hơn trước kia, tay nhỏ không hề buông lỏng góc áo của cô ra, dù sau đó được cô dỗ ngủ, cũng vẫn luôn túm chặt vào trong lòng bàn tay không thả, trong lúc ngủ mơ, miệng nhỏ còn vụиɠ ŧяộʍ nhếch lên vui vẻ, thỉnh thoảng nói mớ: “Mẹ ơi.. mẹ của bề cưng..”
Cả trái tìm Lam Ngọc Anh đều bị hòa tan.
Cô có thể hiểu tâm trạng của bánh bao nhỏ, vừa mới nhận con, cô cũng có tâm trạng không muốn tách ra một giây nào cả, lúc này cô cũng không nỡ rời đi, không muốn con trai ngày hôm sau mở to mắt, lại không nhìn thấy mẹ, cô dự định đêm nay sẽ ngủ lại phòng của con.
Hoàng Trường Minh không vui: “Vậy anh thì sao đây?”
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng giật giật cánh tay của anh: “Hoàng Trường Minh, anh đừng như vậy mà…”