Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1065


Chương 1065

“Nếu đã tin tưởng em thì em cũng không tức đến thế này. Ông ngoại mảng em một trận, rõ ràng là tin lời cô ta cho rắng do em làm!” Trịnh Phương Vũ bực tức nói, lại giơ tay lau nước mắt, sau đó dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía cô ta: “Chị Trình, chị sẽ giúp em chứ?”

“Giúp em việc gì?” Lê Tuyết Trinh khó hiểu.

“Rõ ràng em chẳng làm gì, vậy mà Lam Ngọc Anh lại cho là em hại đứa bé, việc này ai mà nhịn được cơ chứ. Nếu đã như thế, em sẽ biến giả thành thật luôn. Lần trước chỉ đơn giản là thuốc tiêu chảy dành cho trẻ em, lần này em tìm được người lấy thuốc, để cô ta uống, sau này đừng nghĩ đến việc mang thai nữa! Em đã mua chuộc người làm rồi, ông ngoại dặn người làm nấu bát thuốc bổ cho cô ta, đến lúc đó em sẽ bảo người làm bỏ thuốc vào”

“Trịnh Phương Vũ lấy gói thuốc nhỏ màu trắng trong túi ra: “Vi thế chị Trinh š, em muốn nhờ chị đưa thuốc cho người làm kia, nếu không, phòng bếp nhiều người nhiều tai mắt, em sợ lúc đó bị người khác phát hiện, nảm được đẳng chuôi. Chị yên tâm, em sẽ không để chị dính vào việc này đâu, chị giúp em chuyến gói thuốc cho người làm, bảo là em giao cho cô ta, cô ta sẽ tự biết làm như thế nào”

Lê Tuyết Trình cũng không cầm luôn, càng không tùy tiện đáp ứng, mà cố ý hỏi lại: “Phương Vũ, chuyện này không phải đùa đâu. Em đã nghĩ kĩ chưa, có bắt buộc phải làm như thế này không?”

“Đương nhiên là phải rồi!” Trịnh Phương Vũ kiên quyết, một bộ dáng không đạt được mục đích thì không bỏ qua, cuộc nói chuyện đột ngột thay đối: “Chị Trinh, dù em không có chứng cứ về chuyện bỏ thuốc lần trước, nhưng em biết, thật ra chính chị đã lén đổi thuốc tiêu chảy thành thuốc chuột, muốn để Lam Ngọc Anh uống hết. Bởi vì chuyện hôm đó em chỉ nói với chỉ thôi, trước mặt em chị cũng không cần phải phủ nhận làm gì. Chị yên tâm đi, em không trách chị đâu, giờ em chỉ ghi hận Lam Ngọc Anh thôi. Cô ta đem việc mất con đổ lỗi cho em, em tức chết, hận lần trước không thể cho cô ta uống luôn thạch tín!”

Lê Tuyết Trinh thấy trong mắt cô ấy tràn đầy oán hận, quyết tâm muốn Lam Ngọc Anh phải trả giá thật lớn, trong lòng không khỏi buông lỏng đề phòng, hơn nữa chuyện này rốt cuộc không liên quan gì đến cô ta. Cô ta nhẹ nhàng lôi kéo: “Phương Vũ, chuyện lúc trước thật sự khiến em khổ rồi, chị Trinh xin lỗi em! Nói thật với em, chị hận cô ta không kém em, cô ta không chỉ cướp đi vị hôn phu của chị, mà còn cướp đi bố chị. Bây giờ bố mẹ chị còn sảp ly hôn, cả gia đình chúng ta cũng không được yên bình! Nên em đừng lo, lần này chị nhất định sẽ giúp em!”

“Cám ơn chị Trinh!” Trịnh Phương Vũ vui mừng nói, sau khi nghĩ xong thì vội vàng nói: “Còn nữa, nếu lúc đó xảy ra chuyện, em sợ là ông nội sẽ lại trách em, chị nhất định phải nói giúp cho em đấy nhét’ Lê Tuyết Trinh nghe vậy, càng không nghỉ ngờ, gật đầu: “Em yên tâm đi!”

Trong phòng ăn, thức ăn đã được bày hết món này đến món khác, mùi thơm bốc lên nghĩ ngứt trong không khí, Ông cụ Sang được đỡ ngồi ở ghế chủ vị, hai anh em Lê Hoài Lâm và Lê Hoài Phương ngồi ở hai bên, Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh lần lượt ngồi thành một hàng cạnh Lê Hoài Lâm. Trịnh Phương Vũ là người cuối cùng dám bước vào, rõ ràng là cúi đầu, sắc mặt cũng không tốt. Lê Tuyết Trinh phải chủ động bước ra kéo cô ấy vào. Lê Hoài Phương cũng không ngừng đùa giỡn nói vài lời với ông cụ Sang.

Không khí trong phòng ăn có vẻ rất ngột ngạt.

Một người làm bê chiếc khay từ trong bếp ra, ở trên để một bát sứ thanh hoa Ông cụ Sang hắng giọng ho khan một tiếng, thở dài phá vỡ cục diện bế tắc: “Ngọc Anh, chuyện về đứa nhỏ, mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc, cháu cũng đừng nghĩ nhiều về việc này. Bây giờ việc bồi bổ thân thể là quan trọng nhất, ông dặn phòng bếp nấu cho cháu canh thuốc bổ, cháu uống thêm hai bát, bồi bổ chút khí huyết”

“Cảm ơn ông nội.” Lam Ngọc Anh mở miệng thấp giọng đáp, trên mặt lại khó nở nụ cười Hoàng Trường Minh ở bên duỗi tay, giữa chân mày lại nhíu lại thật sâu.

Lúc người làm bước ra, ánh mắt của Lê Tuyết Trinh và Trịnh Phương Vũ đều dán vào chiếc bát đang được bưng, sau đó hai người bình thản trao đổi ánh mất, tồi cùng hạ ánh mắt xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Lê Tuyết Trình lại không thấy, lúc Trịnh Phương Vũ cúi đầu, ánh mắt lại thoáng qua sự giảo hoạt Bước chân của người làm càng ngày càng gần, đặt bát canh xuống trước mặt Lam Ngọc Anh, nhưng vẫn không rời đi, thay vào đó là do dự mà quỷ xuống đất “bịch” một cái, vẻ mặt hoảng sợ đối mặt với ông cụ Sang, giọng nói run run.

“Ông chủ, trong bát thuốc bổ này đã bị bỏ thuốc…”