Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 395: Em gái

**********

Chương 395: Em gái

Khi Lam Ngọc Anh mở mắt ra, ánh nắng ban mai bên ngoài đã bao trùm toàn bộ căn phòng.

Tối hôm qua hai người vừa vào liền trực tiếp vào thẳng phòng tắm, còn không kịp để ý phải kéo rèm cửa, lúc này ánh sáng cực kỳ chói mắt, cô đưa tay cản lại một lát hai mắt mới kịp thích ứng, ngái ngủ hỏi: “Mấy giờ rồi?” “Sắp 8 giờ rồi.”

Một giọng nói trầm thấp gần đó vang lên.

Lam Ngọc Anh vừa nghe, lập tức bật người dậy: “Sao anh không gọi em dậy!”

Nhưng mà cũng may tối hôm qua Đậu Đậu đòi ngủ một mình, cho nên cô không cần phải lén la lén lút chạy về như mọi hôm. “Thấy em ngủ say quá mà. Hoàng Trường Minh cũng ngồi dậy theo, cố ý nói.

Tấm chăn lụa đắp trên người rơi xuống thắt lưng, lộ ra l*иg ngực tráng kiện, từng khối cơ bắp rắn chắc, dưới khuôn cắm kiên nghị còn có mấy sợi râu vừa mới mọc, tràn đầy mùi vị nam tính.

Lam Ngọc Anh thấp giọng lẩm bẩm: “Còn không phải tại anh sao.” “Tại anh?” Hoàng Trường Minh nhíu mày, đặt một cánh tay lên đầu giường, lười biếng cong khóe môi lên: “Là ai tối hôm qua giống như yêu tinh bám lấy anh, lúc thì đòi nhanh một chút, lúc lại bảo chậm một chút” “Anh đừng nói nữa!”

Lam Ngọc Anh nhào tới, mặt mũi đỏ bừng che kín môi mỏng của anh lại.

Lòng bàn tay bị anh liếʍ một cái, cô vội vàng rút tay lại, nhanh chóng nhảy xuống giường: “Em đi tắm đây!”

Phòng trẻ em bên cạnh đã mở cửa, lúc hai người thay xong quần áo xuống tầng, Đậu Đậu đã ngồi trên ghế trẻ con, đang cầm cái nĩa nhỏ dùng sức chọc quả trứng luộc trên đĩa.

Nghe thấy tiếng bước chân, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người. Đôi mắt to tròn lấp lánh như quả nho đen, nhìn qua bên trái tìm tòi, rồi lại nhìn qua bên phải xem xét, sau đó dứt khoát nhảy từ trên ghế xuống, giống hệt như con cún con đi vòng quanh hai người một vòng.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, không khỏi bật cười: “Đậu Đậu, cháu đang tìm gì vậy?” “Cháu tìm em gái!”

Đậu Đậu lại đi thêm một vòng, lanh lảnh đáp lời. “Em gái?” Lam Ngọc Anh có chút bối rối. Trong nhà này ngoại trừ ba người bọn họ thì chỉ còn ông Lý và thím Lý, ở đâu ra thêm một em gái nữa chứ? “Ừm!” Đậu Đậu gật đầu, đi hết một vòng thứ ba, lại hếch cái mông nhỏ lên tìm một lướt khắp bàn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiêu mếu máo, giọng điệu cực kỳ thất vọng: “Sao lại không có!”

Đầu óc Lam Ngọc Anh vẫn quay mòng mòng.

Đang định hỏi xảy ra chuyện gì, Đậu Đậu liền phồng má nhìn ba mình, tức giận trách móc: “Ba gạt người, rõ ràng ba nói cô ngủ với ba, thì con sẽ có em gái!”

Lam Ngọc Anh suýt chút bị sặc nước bọt.

Cô trợn tròn hai mắt nhìn sang Hoàng Trường Minh, lúc này đang biếng ngả người lên lưng ghế, trong tay còn đang cầm ly sữa.

Thảo nào tối hôm qua Đậu Đậu chủ động đòi ngủ một mình.

Thì ra anh nói anh tự có cách, thực chất là như thế này đây!

Lam Ngọc Anh nhìn thấy ánh mắt thất vọng và uất ức của Đậu Đậu, lại nhìn sang Hoàng Trường Minh đang lười biếng nhíu mày, cô giơ tay ấn lên thái dương.

Haiz.

Cô có thể trở lên tầng ngủ tiếp được không.

Hoàng Trường Minh uống xong hai ngụm sữa, lúc này mới thong thả chậm rãi nói: “Ba gạt con con khi nào?” “Vậy em gái đâu!” Đậu Đậu ngửa mặt lên. “Ngủ một lần không đủ, phải ngủ rất nhiều lần mới được. Hoàng Trường Minh cầm dao phết bơ lên bánh mì nướng, chậm rãi nói tiếp: “Đậu Đậu, nếu con muốn có em gái, sau này con phải ngủ một mình, như vậy con mới có thể có em gái được. “Thật sao ạ?” Đậu Đậu nửa tin nửa không.

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ ửng như muốn chảy máu, hai cha con này không chút kiêng dè nói chuyện sinh con ngay trước mặt cô, làm ơn đi, có thể để ý đến cảm xúc của đương sự một chút không? “Không tin thì con hỏi cô Ngọc Anh đi. Hoàng Trường Minh trực tiếp ném quả bóng cho cô.

Đậu Đậu lập tức quay đầu lại nằm bò lên đầu gối cô, lòng đầy mong đợi hỏi cô: “Cô ơi?”

Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại giả chết.

Cô tình nguyện ngủ luôn một hơi không tỉnh dậy nữa ở đây cho xong.

Hoặc Trường Uyên đi làm rồi, Lam Ngọc Anh cũng không ở trong nhà mãi, gần đây có có đăng kí một lớp học taekwondo căn bản, là khóa học cho phụ huynh học sinh, vừa hay cũng có thể đưa Đậu Đậu cùng nhau tham gia.

Cô vốn không định yêu cầu quá nghiêm khắc đối với chuyện học hành của con trẻ, chỉ hy vọng chiều theo sở thích của con, học taekwondo là vì muốn con thường xuyên rèn luyện sức khỏe, tiện thể có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với các bạn ở đó.

Sau khi tan học, lúc hai mẹ con trở về thì đã chạng vạng tối.

Nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu trắng đậu trong sân, Lam Ngọc Anh dắt theo Đậu Đậu vào nhà, thay giày xong thì đưa mắt nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia đâu, chỉ nhìn thấy chiếc áo vest mắc lên tay vịn ghế sofa trong phòng khách. “Thím Lý, Trường Minh về rồi à?” Lam Ngọc Anh khó hiểu quay đầu lại hỏi. “Về rồi!” Thím Lý đi từ trong phòng bếp ra gật đầu, chỉ lên tầng nói: “Cậu chủ về trước hai người một lúc thôi, cậu ấy vừa về chưa bao lâu, hình như nói có vài email chưa trả lời, nên đi thẳng lên phòng làm việc!” “Cháu biết rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Cô Lâm, cô vừa đi về cũng mệt rồi, uống miếng nước nghỉ ngơi một lát đi! Thức ăn vẫn còn hai món chưa chuẩn bị xong, đợi tôi làm xong sẽ gọi cô, cô xuống xào là được!”

Thím Lý vừa đưa ly nước cho hai mẹ con vừa nói.

Lam Ngọc Anh cười đáp lại: “Được ạ, thím vất vả rồi!” Thím Lý cười khì khì xua tay bảo không vất vả, sau đó ngâm nga một bài hát rồi đi vào bếp.

Đậu Đậu lúc lên lớp taekwondo biểu hiện cực kỳ chăm chỉ, ngay cả huấn luyện viên cũng khen ngợi mấy lần, bây giờ về đến nhà liền lao lên ghế sofa, giống hệt con cún con mệt mỏi kiệt sức, sải hai tay hai chân trên sofa không muốn động đậy.

Lam Ngọc Anh mỉm cười cầm ly nước tới, đỡ cái đầu nhỏ dậy uống vài ngụm.

Vừa chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng bếp, âm thanh ‘ting ting’ từ điện thoại di động vang lên, nhưng mà không phải từ trong túi mình. “Là của ba!” Đậu Đậu yếu ớt giơ tay ra.

Lam Ngọc Anh nghe theo âm thanh, quả nhiên là phát ra từ trong túi quần áo của Hoàng Trường Minh, cô nhìn lên trên tầng, anh tất nhiên sẽ không nghe thấy, lấy điện thoại di động ra định đi vào phòng làm việc đưa cho anh.

Nhưng mà vừa nhìn thấy cuộc gọi hiển thị trên màn hình, khỏe môi liền mím lại.

Hình như rất kiên nhẫn, không có ai nhận lại tiếp tục gọi thêm lần nữa.

Lam Ngọc Anh có chút do dự, mặc dù cô rất muốn thẳng tay ấn vào nút chấm dứt cuộc gọi, nhưng mà vẫn là cầm điện thoại đi lên tầng.

Đi được nửa đường, Hoàng Trường Minh cũng vừa hay từ trên tầng đi xuống.

Hoàng Trường Minh vừa nhìn thấy cô, liền cong môi hỏi: “Em về rồi à?” “Ừm” Lam Ngọc Anh gật đầu, đưa điện thoại di động đã tắt đèn màn hình cho anh: “Vừa rồi điện thoại của anh đổ chuông” “Vậy sao.” Hoàng Trường Minh cũng không để tâm nhiều, giơ tay nhận lấy.

Lam Ngọc Anh rút tay lại, giống hệt như hôm ở văn phòng không nhịn được nói thêm một câu: “Hình như là vị hôn thê của anh gọi đó!”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại khựng lại, không chút do dự vươn ôm cô vào lòng, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm hơi nheo lại, ý tứ cảnh cáo hiện lên rõ ràng trong mắt: “Ai gọi tới cơ?" “Ờ, vị hôn thê của anh.” Lam Ngọc Anh ậm ở tránh tầm mắt đi.

Hoàng Trường Minh siết chặt cánh tay, thổi một hơi vào lỗ tai cô: “Vị hôn thê của anh là ai em không biết à?” Hình như anh đã hút thuốc trong phòng làm việc, trên người vẫn còn vương mùi thuốc lá, hơn nữa khi mở miệng hơi thở mang theo mùi vị kia lại cực kỳ quyến rũ.

L*иg ngực Lam Ngọc Anh tắc nghẹn, cô hiểu ý của anh, lại liếc nhìn chiếc chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, cô dịu dàng gật đầu: “Biết chứ!”

Lúc này Hoàng Trường Minh mới hài lòng buông cô ra, sau đó giơ ngón trỏ chọc lên trán cô mấy cái, ý tử uy hϊếp rất rõ ràng.

Lam Ngọc Anh tự biết mình sai, đỏ mặt cọ cọ lên l*иg ngực anh mấy cái.

Thấy anh chau mày xem lại nhật ký cuộc gọi, cô cũng nhíu mày, ngẩng đầu lên nói: “Nhưng mà em thấy hình như gọi đến hai cuộc, anh có cần gọi lại không?"