Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 373: Chúng ta kết hôn đi

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 373: Chúng ta kết hôn đi.

Lam Ngọc Anh nghe vậy. cau mày hỏi "Chỉ còn lại một gian phòng?" "Đúng vậy!" Cô tiếp tân gật đầu. "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lam Ngọc Anh buồn rầu đứng lên.

Thấy vậy, cô tiếp tân nhanh chóng mỉm cười giải thích "Xin cô cứ yên tâm, phòng của chúng tôi ở đây đều là giường lớn hạng thương gia, rất thoải mái và rộng rãi, cô nhất định có thể ngủ ngon!"

Lam Ngọc Anh cắn môi, cô là đang lo lắng điều gì chứ.

Rất rõ ràng, đối phương đã ngộ nhận rằng bọn họ là một nhà ba người, mặc dù ở mức độ nào đó họ thực sự là như vậy, nhưng lại có thể không hoàn toàn đúng. "Giúp tôi mở phòng" Hoàng Trường Minh trầm giọng nói, ngay sau đó vươn lòng bàn tay hướng về phía của cô "Đây là thẻ căn cước của tôi."

Lâm Ngọc Anh bĩu môi một cái, vốn dĩ muốn cùng anh thương lượng đêm nay sẽ không ở lại nơi này, nhưng một bên bánh bao nhỏ vẫn đang ôm bắp đùi cô, ánh mắt vẫn sáng như sao tràn đầy niềm mong đợi có thể được ngầm pháo hoa vào buổi tối ngày hôm nay.

Nếu không có những lễ hội đặc biệt, trong thành phố rất ít địa điểm để bắn pháo hoa, trẻ con từ trước tới giờ đều rất thích xem, Loay hoay hết lần này đến lần khác, cô lặng lẽ lấy thẻ căn cước của mình ra.

Sau khi Hoàng Trường Minh cầm lấy rồi tự mình đưa cho nhân viên, để nhân viên lễ tân nhanh chóng hoàn thành việc đăng ký, đưa thẻ để mở cửa phòng.

Căn phòng mà họ ở là ở tầng cao nhất, khi thang máy đến, Lam Ngọc Anh dắt bánh bao nhỏ theo ở phía sau.

Thẻ mở cửa phòng phát ra tiếng "bíp", cửa phòng trực tiếp được mở ra.

Một căn phòng với bài trí vô cùng đẹp mắt, vừa vào đã nhìn thấy chiếc giường lớn hạng thương gia theo miệng của cô nhân viên lễ tân.

Lam Ngọc Anh không có tâm trạng để đi thăm quan những thứ khác, tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn, vô tình nuốt hai ngụm nước bọt. Chỉ cần nghĩ đến việc vào buổi tối sẽ ngủ chung ở trên giường, là nội tâm cô lại hốt hoảng vô cùng.

Ngay khi cô bắt đầu hối hận, bàn tay đang buông thống của cô bỗng nhiên được lay động "Ngọc Anh, bảo bảo đói!" "Bảo bối đói không?" Lam Ngọc Anh ngồi xổm xuống, sở đầu của đứa trẻ "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi!"

Hoàng Trường Minh đút tay túi quần đứng ở bên cạnh cửa sổ, lên tiếng ngắt lời "Tầng một có nhà hàng, họ sẽ chế biến cá mà ta vừa câu được. Bởi vì Hoàng Trường Minh hôm nay thu hoạch được rất nhiều, cả một thùng đầy cá, cho nên sẽ là tiệc cá

Lam Ngọc Anh cầm điện thoại di động quay trở lại, hai cha con đã ngồi cạnh nhau để chờ cô. "Gọi điện thoại xong chưa?" Hoàng Trường Minh giống như là lơ đãng hỏi. "Ừ" Lam Ngọc Anh gật đầu, nhìn anh một cái rồi trả lời "Diệp Tấn nói có chuyện nên tạm thời phải về trước, hơn nữa là thấy hơi mệt một chút nên cũng muốn về nghỉ."

Hoàng Trường Minh nhàn nhạt nhếch môi "Có thể gió thổi quá mạnh, thân thể không được thoải mái." "Ừ" Lam Ngọc Anh gật đầu, không chút nghi ngờ gì anh.

Trong lúc đang nói chuyện, người phục vụ đã bưng rất nhiều các món ăn về cá được làm theo nhiều cách khác nhau, một bàn lớn toàn đồ ăn ngon.

Tốc độ ăn cơm của bọn họ bình tĩnh, từ từ, chờ đến lúc kết thích, sắc trời bên ngoài đã ngả hẳn xuống. chưa tới mười phút nữa sẽ đến giờ bắn pháo hoa.

Hoàng Trường Minh gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, sau đó hỏi địa điểm đốt pháo hoa, để đưa hai mẹ con đi xem.

Pháo hoa sẽ được bắn ở trên bờ sông phía sau khu du lịch, nhiều người đã vây kín lại, bọn họ đến đúng lúc, khi đến nơi, đã có liên tiếp pháo hoa bay lên trời, mọi người đều không ngừng hoan hô, đêm tốt được phát sáng giống như là ban ngày, nước sông ở phía dưới đều được chiếu sáng. "Oa oa oa"

Bánh bao nhỏ rất hưng phấn, mỗi lần pháo hoa được bắn lên đều thét tới chói tai.

Lam Ngọc Anh cũng bị không khí vui tươi lây theo, ngửa đầu lên nhìn bầu trời giống như những người khác. "Rất thích?" Bên tại có hơi nóng truyền tới. "Ừ." Lam Ngọc Anh gật đầu chân thành, thật sự là rất đẹp.

Khuôn mặt Hoàng Trường Minh cúi lần gần cô thêm một chút, dường như là vì thanh âm của pháo hoa, anh tận lực thỏ thẻ vào bên tại cô nói "Nếu như em thích, ngày nào anh cũng có thể để ở trong sân."

Lam Ngọc Anh không bỏ qua bất cứ từ nào trong lời nói của anh, nghiêng đầu nhìn sang, cô phát hiện hình như toàn bộ cơ thể của anh đang nhích lại gần mình. "Anh cách em gần quá rồi." Cô cắn môi nhắc nhở. "Phải không nhỉ?" Hoàng Trường Minh nhướng mày.

Lam Ngọc Anh hướng sang phía khác để né tránh, không nghĩ tới anh cũng di chuyển như hình với bóng bên cạnh mùi thuốc súng nồng nặc trong pháo hoa, còn có khí chất nam tính mãnh liệt của anh. "Hoàng Trường Minh, đừng như vậy, con vẫn còn ở đây!"

Hoàng Trường Minh nghe vậy, đồng tử co lại "Nếu như không có con ở đây, thì sẽ được?" "Em không có nói như vậy" Lam Ngọc Anh siết chặt ngón tay, người đàn ông này! "Thưa ông, thưa bà, mua que pháo hoa cho bọn trẻ chơi đi!"

Ngoài pháo hoa lộng lẫy trên bờ sông ở phía xa xa, còn có rất nhiều người bán hàng lưu động, cầm trên tay rất nhiều loại pháo hoa lạ mắt, trong những tiếng giao hàng của đám người đi ngang qua, lúc này có một cô gái trẻ tuổi đi tới trước mặt họ.

Lam Ngọc Anh gạt đi sự ngượng ngùng và mất tự nhiên trên khuôn mặt của mình, trong miệng gọi cô gái bán pháo hoa lại.

Cô lén lút liếc nhìn Hoàng Trường Minh, thấy đường nét trên khuôn mặt anh tuyệt đẹp vô cùng, mi mắt giữa không có bất kỳ khác thường, cũng không có muốn đi uốn nắng, chẳng qua chỉ là cúi đầu nhìn về phía con trai hỏi "Đậu Đậu, muốn chơi sao?" "Muốn!" Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu. "Cho tôi hai bỏ đi." Hoàng Trường Minh ngẩng đầu nói. "Được, thưa anh." Cô gái rất là mừng rỡ, từ trong tay lấy ra hai bỏ đưa tới "Bên trong một bó có mười cây, một bỏ là hai mươi ngàn, còn hai bỏ chính là bố mươi ngàn."

Hoàng Trường Minh nghe vậy, từ trong túi lấy ví tiền, rút ra tờ một trăm ngàn. Cô gái cảm thấy bối rối vô cùng "Thưa anh, anh không có tiền lẻ sao?" "Không có." Hoàng Trường Minh lắc đầu, nói "Không cần trả lại."

Túi hành lý của Lam Ngọc Anh đều được đặt ở trong phòng, lật qua lật lại, trong túi quần cũng không có tiền lẻ. "Như vậy sao được! nhất định tôi phải trả tiền thừa cho anh!" Cô gái không vui vẻ cầm lấy tiền, mà rất có nguyên tắc nói "Làm phiền anh chờ một chút, tôi cho bên kia tìm người đổi tiền, kast nữa sẽ trả ngay cho anh!" "Được." Hoàng Trường Minh gật đầu. Cô gái gật đầu rồi liền chạy đi.

Bánh Bao Nhỏ đã háo hức chờ đợi từ lâu, hai chân ngắn ngủi bật dậy "Bảo bảo muốn chơi"

Sau khi Hoàng Trường Minh mở ra, rút một cái rồi lấy bật lửa châm lên, rất nhanh liền vang lên tiếng "đùng đùng", sau đó lại châm lửa đốt các cái còn lại, đưa vào tay cho con trai cầm. Lam Ngọc Anh ở bên cạnh nhìn, vội vàng ôn nhu dặn dò "Cục cưng, cẩn thận một chút, tay cầm cách xa ra, không sẽ bị bỏng, biết chưa?" "Vâng a!" Bánh bao nhỏ hưng phấn gật đầu.

Tổng cộng hai mươi cây, đốt từ từ từng cây một, có thể sẽ rất lâu.

Bánh bao nhỏ cầm bằng cả hai tay, giống như những người bạn nhỏ khác, duỗi tay ra lắc lắc, cả hai mắt đều là hình ảnh của pháo hoa. Lúc này, cô gái kia mới lần nữa quay trở lại, trên tay là sáu mươi ngàn tiền lẻ "Thưa anh, xin lỗi đã để anh chờ lâu! đây là tiền lẻ của anh!" "Được." Hoàng Trường Minh đưa tay ra nhận lấy.

Cô gái nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi xổm vui vẻ trong thế giới của những que pháo hoa, mỉm cười nói với bọn họ cậu "Thưa anh, thưa chị, con trai của hai người thật đáng yêu, chúc hai người chơi vui vẻ!" "Cảm ơn" Hoàng Trường Minh cong môi.

Cô gái nói không cần khách sáo, ngay sau đó tràn đầy nhiệt tình chạy đi thật xa.

Mặc dù Lam Ngọc Anh đã ngồi xổm xuống để cùng với bánh bao nhỏ chơi pháo hoa, nhưng khi quay đầu lại, vừa vặn nghe được không sót một chữ nào cuộc đối thoại của hai người.

Lần đầu tiên có thể là không để ý, nhưng lần thứ hai vẫn vô ý gọi như vậy mà không sửa lại, hơn nữa giống như là đang ngầm thừa nhận.

Lam Ngọc Anh do dự hai giây, không nhịn được đứng dậy đi về phía hắn "Hoàng Trường Minh" "Ừ?" Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn sang. "Anh vừa rồi tại sao lại không giải thích?" cô cau mày hỏi. "Tại sao phải giải thích?" Hoàng Trường Minh cho hai tay vào túi, nhếch môi hỏi ngược lại. Lam Ngọc Anh mím chặt khóe miệng, lông mi đang nhẹ nhàng run run "Nhưng chúng ta rõ ràng không phải quan hệ đó" "Vậy em có muốn cùng anh sống qua ngày không?" giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh vang lên, lấn át giọng của cô.

Sống qua ngày

Lam Ngọc Anh ngơ ngác nhìn về phía hắn.

Cặp mắt sâu thẳm, sâu giống như đáy giếng, không thể tìm thấy được điểm tận cùng, nhưng dường như có rất nhiều thứ muốn được khơi thông ta, trái tim không khỏi thẳng thắn nhảy loạn lên. "Có ý gì?" Cô nuốt nước miếng một cái.

Cổ học Hoàng Trường Minh bị mắc nghẹn một cục xương không ngừng chuyển động "Chúng ta kết hôn đi."

Lam Ngọc Anh giống như là bị kinh sợ, mở to hai mắt nhìn anh, không dám tin tưởng vào những điều mình nghe được.

Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, anh lại ôm những suy nghĩ như vậy.

Véo thật mạnh lên bàn tay mình, Lam Ngọc Anh cố gắng lắm mới thốt ra được vài câu, khó hiểu hỏi "Anh định cưới em?" "Nếu không thì sao?" Hoàng Trường Minh nhìn cô như một con ngốc, nhướng mày giọng điệu trầm ổn "Em cho là anh đang chơi đùa với em sao? Đứa trẻ cũng đã lớn như vậy rồi!"

Lam Ngọc Anh kinh ngạc đến thất thần.

Lúc này, bánh bao nhỏ mới chơi xong cây pháo hoa cuối cùng ở trong tay, vui sướиɠ đứng dậy ôm lấy chân của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không che giấu được niềm hưng phấn "Ngọc Anh ơi, bảo bảo chơi xong rồi!"

Lam Ngọc Anh đờ đẫn liếc qua lớp giấy gói còn lại trên mặt đất, một lúc sau mới có phản ứng. "Pháo hoa trước mặt cũng kết thúc rồi, đi về nghỉ ngơi thôi" Hoàng Trường Minh mở miệng lên tiếng, ngay sau đó liền xoay người đi trước.

Lam Ngọc Anh nhìn bóng lưng cao lớn của anh thật lâu, dường như vẫn chưa tỉnh hồn lại được.

Đến khi bánh bao nhỏ cầm vào tay cô, mới kéo cô trở về trong những dòng suy nghĩ, đi được hai bước, cô cắn cắn môi, không nhịn được dừng bước nhỏ giọng hỏi "Cục cưng, con đã lớn rồi sao?"

Mặt bánh bao nhỏ chợt đần ra,

Trở lại phòng của khách sạn, thời gian cũng không còn sớm nữa, Hoàng Trường Minh đem con trai đi tắm. Chờ cha con bọn họ đi ra, Lam Ngọc Anh lại ủ rũ đi vào.

Từ sau khi trở lại, phản ứng của cô đều có chút chậm chạp, dưới vòi hoa sen, cô cố ý kỳ kèo thêm một lúc lâu, muốn chờ bên ngoài hai cha con ngủ rồi mới đi ra, nhưng chính xác mà nói, là đợi cho Hoàng Trường Minh ngủ say.

Cho đến khi tay chân được tầm đến khi mềm nhũn ra, cô mới mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng tắm ra, trên chiếc giường lớn ở bên ngoài, bánh bao nhỏ đang lăn để bò dậy. "Ngọc Anh, mau tới đây Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng liền nhìn sang, Hoàng Trường Minh gối lên cánh tay, ở xa xa nhìn cô.

Cô liếʍ môi một cái, buộc chặt thắt lưng ở quanh hơn, rồi yên lặng vòng qua bên kia vén chăn lên đi vào năm.