**********
“Tổng giám đốc Thảo, người đã đến rồi!” Hai người đàn ông vẫn luôn kèm cặp hai bên cung kính nói, đồng thời câu này càng khiến Lam Ngọc Anh xác nhận thân phận của đối phương. Quả nhiên khi bóng người đứng trước cửa sổ quay lại, gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, trên cổ đeo một viên ngọc lục bảo cho người ta ấn tượng sâu sắc, hơn nữa đang mang giày cao gót đi về phía cô.
Lam Ngọc Anh nhất thời ngẩn ra tại chỗ. Tính ra thì đã lâu lắm rồi cô chưa gặp Hoàng Thanh Thảo.
Trước kia cô và Hoàng Trường Minh đích thân đưa bà ấy ra sân bay, ai ngờ ngày gặp mặt lại xa xôi đến thế, cảm giác vui mừng vì lâu ngày không gặp đang dâng trào trong lòng cô.
Hình như bà ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn bảo dưỡng chu đáo như xưa, chẳng qua đổi kiểu tóc khác, nhưng trông càng trẻ trung hơn. Cảnh tượng này thật sự rất giống với trước kia, may mà không phải là bắt cóc cô như bốn năm trước, cũng không đưa cô lên tầng thượng.
Hoàng Thanh Thảo đi đến trước mặt cô, trực tiếp thò tay nhéo mặt cô: “Cháu còn biết gọi ta là cô hả?” “Á!” Lam Ngọc Anh che má. Đau quá...
Hoàng Thanh Thảo nhéo không nương tay chút nào, e rằng chẳng khác lúc cầm cành cây đánh Hoàng Trường Minh khi còn ở nông thôn, cảm giác như nếu mạnh hơn một chút thì cả miếng thịt sẽ bị xé rách. “Cô, sao cô lại ở đây?” Lam Ngọc Anh vẫn rất kinh ngạc. “Đương nhiên là biết đứa không lương tâm là cháu về nước, chẳng lẽ cô lại không về góp vui hay sao?” Hoàng Thanh Thảo khoanh tay trước ngực, tức giận hừ một tiếng. Lam Ngọc Anh cắn môi: “Cô ơi, mấy năm nay, cô khỏe không ạ?” “Khỏe cái đầu cháu!” Hoàng Thanh Thảo giơ tay lên, rất muốn nhéo cô thêm một phát, nhưng thấy cô vẫn thành thật như trước kia nên không đành lòng, cuối cùng chỉ phải trợn mắt: “Không bị cháu với Trường Minh chọc cho tức chết đã là sống dai lắm rồi! Cải Trắng, lại đây cho cô xem thử, sao cháu gầy nhiều thế? Eo này mà cô dùng sức một chút không chừng sẽ gãy mất!"
Nghe thấy giọng nói thân quen của Hoàng Thanh Thảo, Lam Ngọc Anh vừa cảm thấy ấm lòng vừa chua xót.
Khi cô và Hoàng Trường Minh ở bên nhau, Hoàng Thanh Thảo vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, hơn nữa không chút vụ lợi. Mặc dù cô vẫn gọi Hoàng Thanh Thảo là cô, nhưng trong lòng cô đã coi bà ấy là người thân của mình. Bây giờ cô đã không còn bà ngoài, xa cách nhiều năm gặp lại Hoàng Thanh Thảo, lại nghe thấy tiếng gọi Cải Trắng thân thương, đôi mắt Lam Ngọc Anh không nhịn được đỏ hoe: “Cô, thực ra cháu nhớ cô lắm."
Thấy thế, Hoàng Thanh Thảo cũng rất xúc động, tiền lên ôm cô đến bên sofa ngồi xuống. “Nhớ cô là tốt rồi, cuối cùng không phí công cô thương cháu.” Hoàng Thanh Thảo cầm tay cô, vỗ vai cô để trấn an: “Cải Trắng, cháu đừng khóc sướt mướt, chúng ta cũng đầu phải là người tình cũ gặp lại nước mắt tràn mil Cũng đừng chỉ lo hỏi xem cô có khỏe hay không, mấy năm nay cháu có khỏe không?” “Cô ơi, cháu khỏe lắm." Lam Ngọc Anh nín khóc mỉm cười.
Hoàng Thanh Thảo gật đầu, một lát sau mới hỏi: “Cháu đã gặp Trường Minh rồi hả?” “Vâng.” Lam Ngọc Anh rũ mi mắt. “Cháu với Trường Minh là sao vậy? Cô chỉ về nước Mỹ một chuyến thôi mà hai đứa đã... Hoàng Thanh Thảo không tài nào hiểu nổi: “Khi đó nó nói với cô là hai đứa đã chia tay, còn không cho cô nhúng tay vào. Cô còn tưởng nó có tính toán hết rồi, nhưng sau này nó lại nói cháu sắp kết hôn với người khác!”
Nhớ lại chuyện năm xưa, Lam Ngọc Anh chỉ cười chua chát: “Cô ơi, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, có lẽ duyên phận của bọn cháu còn chưa đủ. Chắc cô cũng biết rồi đấy, bây giờ anh ấy không còn nhớ cháu nữa, cũng coi như là chuyện tốt mà.
Nghe vậy, Hoàng Thanh Thảo im lặng. Một lát sau, bà mới nhíu mày nói tiếp: “Ai biết đã xảy ra chuyện gì! Không ngờ lại xảy ra sự cố như thế, tỉnh lại sau vụ tai nạn giao thông mà lại xuất hiện tình tiết máu cún như trong phim truyền hình dài tập. Nó không nhớ cháu, hơn nữa không còn chút ấn tượng gì, đúng là kỳ lạ! Cô đã hỏi các chuyên gia khác rồi, họ nói theo lý thuyết, bộ não bị thương không nặng thì lẽ ra sẽ không dẫn đến mất trí nhớ, thế mà nó lại bị mất trí nhớ!”
Lam Ngọc Anh gật đầu. Trước kia Trần Phong Sinh cũng đã từng nói với cô như thế. “Cô thấy nó không nhớ cháu, cháu cũng đã ra nước ngoài rồi nên cứ tưởng hai đứa sẽ bỏ lỡ nhau. Cho nên sau này, cô không còn nhắc đến cháu trước mặt nó nữa. Nói tới đây, Hoàng Thanh Thảo nhìn về phía cô: “Cải Trắng, bây giờ cháu đã về nước rồi, hai đứa còn có khả năng không?”
Lam Ngọc Anh mím môi lắc đầu: "Cô ơi, anh ấy đã có con trai, hơn nữa sẽ kết hôn với vợ chưa cưới bất cứ lúc nào, bọn cháu đã không còn khả năng nữa rồi..
Dường như Hoàng Thanh Thảo cũng đoán được cô sẽ trả lời như thế, không khỏi thở dài: “Hầy, đúng là tạo hóa trêu ngươi.. “Cô ơi, bất kể cháu và Hoàng Trường Minh xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần cô muốn thì cháu vẫn sẽ coi cô là cô của cháu. Trong lòng Lam Ngọc Anh chua sót, nói những câu từ tận đáy lòng. “Ừ.” Hoàng Thanh Thảo gật đầu, cười hiền lành: “Cải Trắng, trước kia cô từng nói đùa là rất thích con gái nên muốn nhận cháu làm con nuôi của cô! Thằng khốn Trường Minh kia không có phước đức cưới cháu, nếu hai đứa đã không có khả năng thì bữa sau cô sẽ về nhà thương lượng với chồng cô, cháu làm con gái của cô luôn đi cho rồi!”
Nói xong, Hoàng Thanh Thảo khẽ híp mắt. Mặc dù bà nói vậy, nhưng thực ra trong lòng bà đã có dự định khác. “Vâng... Lam Ngọc Anh ngây ngốc gật đầu. Lúc còn ở nông thôn, nhắc đến chuyện này thì cô không dám đồng ý, không thể gọi Hoàng Trường Minh là anh họ, nhưng bây giờ đã khác rồi...
Hoàng Thanh Thảo cười dài kéo tay cô: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người không đi đâu xa mà chỉ đến nhà hàng châu Âu đối diện khách sạn. Đúng lúc đang là giờ cơm nên trong nhà hàng đã có rất nhiều khách hàng đang dùng bữa. Nhân viên phục vụ dẫn hai người tìm một nơi có tầm nhìn rất tốt.
Sau khi ngồi vào bàn, Hoàng Thanh Thảo gọi món xong, lại gọi thêm một chai rượu vang đỏ. Lam Ngọc Anh cảm thấy đã nhiều năm mình chưa từng gặp bà, hơn nữa hai người rất thân thiết nên không từ chối.
Không lâu sau, salad đã được bưng lên, bít tết còn cần thời gian nấu nướng, nhân viên phục vụ rót rượu vang cho hai người. đỏ
Thấy Hoàng Thanh Thảo bưng ly rượu vang lên, Lam Ngọc Anh cũng vội nâng ly nhẹ nhàng cụng ly với bà. Cô đang định uống thì bàn ăn đằng trước chợt xảy ra một trận rối loạn.
Từ chỗ ngồi của cô có thể thấy rất rõ, là một nữ nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lỡ làm đổ nước canh ra bàn, bắn lên quần áo của nữ khách hàng, còn làm bỏng da của khách. Nữ khách hàng có vẻ rất khó tính, đứng dậy cho nhân viên phục vụ một bạt tai, sau đó còn cao giọng mắng nhiếc. Cô ta ra tay rất mạnh, nhân viên phục vụ trực tiếp ngã ngồi dưới sàn nhà, ngay cả mái tóc được cột lên gọn gàng cũng bị tản ra.
Giám đốc nhà hàng bị kinh động, vội chạy ra hỏi tình huống cụ thể, sau đó vội vàng nói xin lỗi, đồng thời nghiêm khắc phê bình nhân viên. Nữ nhân viên phục vụ kia không dám nói một câu, chỉ rụt vai, mặc cho người chung quanh liên tục chỉ trỏ vào người mình.
Lam Ngọc Anh nhíu mày, cô chỉ có thể thấy bóng lưng của nhân viên phục vụ, không hiểu sao lại trông rất quen måt...