Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 248: Tặng cho cô này

**********

Trước tòa nhà có hai cột đá cẩm thạch hình tròn khổng lồ, dựa vào góc độ này vừa khéo che khuất cô, Hoàng Trường Minh ở đó không nhìn thấy được cô.

Lam Ngọc Anh chỉ thấy anh cúi người, lấy ra một đóa bách hợp rất to từ trong xe, sau đó đưa cho Lê Tuyết Trinh bên cạnh, người kia đưa hai tay nhận lấy.

Bởi vì anh đứng quay lưng lại, cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Lê Tuyết Trinh, trên má cô ta luôn có hai lúm đồng tiền không sâu lắm.

Đôi môi đỏ mọng hé ra khép lại, không biết là nói gì với Hoàng Trường Minh, anh đi trước sải đôi chân dài bước về phía tòa nhà.

Ánh mắt Lam Ngọc Anh trở nên hốt hoảng, trông thấy Lê Tuyết Trinh cầm bỏ hoa đi về phía mình, biểu cảm rõ ràng là không ngờ đến.

"Cô Lam!"

"Cô Lê..."

Lam Ngọc Anh có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, đành phải mở miệng.

Lê Tuyết Trinh vẫn luôn giữ tư thế hai tay cầm hoa, mỉm cười nhìn cô, giọng điệu như thể hai người có quan hệ rất tốt vậy:

"Lúc nào cũng trùng hợp như vậy, hình như là bất kể ở đâu tôi cũng có thể gặp được cô!"

Khóe miệng Lam Ngọc Anh giật giật, xem như đáp lại.

Ánh mắt cô như dán chặt vào bông hoa bách hợp trên tay người kia, lúc này cô không đếm được có bao nhiêu bông, có bông trắng có bông hồng, dường như bông nào cũng được chọn lựa kỹ càng, đúng lúc vừa nở rộ, hương thơm thoang thoảng bay về phía này.

Ừm, rất phù hợp với khí chất của Lê Tuyết Trinh. "Hoa này là do Hoàng Trường Minh tặng cho tôi đấy!" Lê Tuyết Trinh lại cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

Hai tay Lam Ngọc Anh giấu trong tay áo đều siết chặt lại.

Cô cảm thấy như trong máu có vô số dây leo mọc ra quấn lấy cổ cô, khiến cô khó thở.

Lời nói của ai đó vẫn còn văng vẳng bên tại, chỉ tặng hoa cho hai người phụ nữ, một người là mẹ, một người nữa là cô.

Chẳng lẽ đây cũng là một trong những lời nói dối của anh sao?

"Cô Lê, cô không cần phải đặc biệt giải thích với tôi, chẳng liên quan gì đến tôi cả!" Lam Ngọc Anh lén hít vào, cố gắng làm cho chính mình không quá thảm hại: "Chúng tôi đã chia tay rồi..." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

Ánh mắt Lê Tuyết Trinh lóe lên không để lại dấu vết, cô ta cười rạng rỡ: "Tôi biết rồi, Trường Minh đã nói với tôi rồi!"

"Ừm." Lam Ngọc Anh siết chặt thành nắm đấm.

Cô cảm thấy mình phải đi khỏi đây, chỉ cần ở lại đây thêm một giây nữa thôi cô cũng sẽ sụp đổ mất.

Ngay khi cô định bước chân đi, Lê Tuyết Trinh đột nhiên vô tình đưa tay lên vuốt ve vị trí xương quai xanh.

Động tác rõ ràng như vậy, Lam Ngọc Anh đứng đối diện cô ta bất giác liếc nhìn sang, cái liếc mắt này khiến hôi hấp của cô dường như ngừng lại.

Giọng nói không thể khống chế được khẽ run lên: "Vòng cổ của cô..."

"Có phải rất đẹp không?" Lê Tuyết Trinh mở rộng cổ áo khoác ra một chút, nơi đó treo một chiếc chìa khóa nhỏ hình hoa hướng dương, bên trên có khảm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh: "Cái này cũng là Trường Minh tặng cho tôi, tôi rất thích nó!”

Dường như trong nháy mắt, Lam Ngọc Anh giơ tay che kín cổ mình.

Cô dùng sức nắm lấy chiếc chìa khóa nhỏ giống như vậy bên trong áo, cô sắp sụp đổ rồi:

"Cô Lê, xin lỗi, tôi còn có việc..."

Sau khi nói xong, cô dường như chạy trối chết mà bỏ đi.

Nhà họ Hoàng.

Trong phòng ngủ tràn ngập hơi thở xưa cổ trên lầu, Hoàng Kiến Phong vừa mới xuất viện ngồi trên ghế bành, gần như đã bình phục hoàn toàn, nằm viện đã lâu rốt cuộc bây giờ cũng được trở về nhà, tâm trạng rất thoải mái, vẻ mặt trước giờ không hay nói cười đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Trong phòng bất ngờ thoang thoảng một làn hương hoa bách hợp.

Lê Tuyết Trinh đứng ở trước cửa sổ, cô ta đang mở bỏ hoa ra, từng bông từng bông cắm vào bình.

Phạm Mỹ Lệ rót trà, đứng dậy đi hướng bên cửa sổ: "Tuyết Trinh, cháu đừng làm nữa, để mấy người giúp việc làm đi! Mau đến đây uống tách trà nào!"

"Không sao đâu ạ, còn có hai bông nữa là xong rồi!" Lê Tuyết Trinh mỉm cười, quay đầu lại hướng về phía Hoàng Kiến Phong nói: "Đây là hoa bách hợp nhập khẩu cháu đặc biệt chọn cho bác Hoàng, hương thơm sẽ không quá hăng, ngửi rất dễ chịu! Hơn nữa, cháu từng tham gia một khóa học cắm hoa ở nước ngoài, cháu cắm hoa đẹp hơn một chút, như vậy mỗi ngày bác Hoàng nhìn thấy tâm trạng cũng vui vẻ hơn!"

"Được rồi, con bé Tuyết Trinh này suy nghĩ thật là chu đáo!" Hoàng Kiến Phong vừa lòng gật đầu.

Ông hơi chuyển hướng ánh mắt, liếc nhìn cậu con trai vẫn luôn im lặng kiệm lời từ lúc mình xuất viện đến giờ, hỏi:

"Trường Minh, chuyện khủng hoảng trong công ty của cô con đã xử lý xong chưa? Hiện tại ổn rồi chứ?"

"Vâng." Hoàng Trường Minh hé môi, sau đó đứng dậy khỏi ghế: "Con đi đây." Hôm nay Hoàng Kiến Phong xuất viện, Phạm Mỹ Lệ gọi điện thoại cho anh bảo anh đến đây, vốn dĩ đã bảo tài xế lái xe đến Hoàng Oanh, cho nên khi anh ra khỏi tòa nhà là lên thẳng xe luôn, không ngờ rằng Lê Tuyết Trinh đã ở trên xe rồi, bảo là cha Hoàng bảo cô ta cùng đi.

Mới nói được mấy câu bảo phải đi, trông thấy Hoàng Kiến Phong cau mày không vui, Phạm Mỹ Lệ vội vàng nói:

"Trường Minh, hay là ở lại ăn xong cơm tối rồi hẵng đi? Dì vừa mới bảo nhà bếp thêm rất nhiều món!"

"Không được, con còn có việc."

Giọng Hoàng Trường Minh lạnh nhạt.

Bước chân không hề ngừng lại, anh một tay đút trong túi quần đi ra khỏi phòng.

Lê Tuyết Trinh vừa ngồi xuống ghế thì nghe vậy, cũng vội đứng lên theo: "Bác Hoàng, cháu cũng về trước đây, hôm nào cháu lại đến thăm bác sau!"

Sau khi Hoàng Kiến Phong gật đầu, cô ta nhanh chân đuổi theo Hoàng Trường Minh.

Lê Tuyết Trinh ra khỏi phòng ngủ, thấy bóng dáng cao lớn kia, chỉ là một hình bóng cũng khiến cô ta say đắm không thể kiểm soát được, trong mắt tràn đầy tình cảm mê say, lon ton chạy theo phía sau:

"Trường Minh, chờ em với! Đúng lúc em cũng muốn trở về, đi cùng nhau được không?"

"Không tiện đường." Hoàng Trường Minh từ chối.

Lê Tuyết Trinh không mảy may để ý, vẫn duy trì nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Không sao, vậy bảo tài xế chở em đi nhờ một đoạn là được rồi! Em có thể..."

Hoàng Trường Minh bất chợt dừng chân.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo nheo lại, sau đó từng bước từng bước đi về phía cô ta, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô ta.

Dường như Lê Tuyết Trinh cũng không ngờ được anh sẽ như vậy, giọng nói bất chợt im bặt, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là không nén được vui sướиɠ trong lòng, nhất là khi anh càng ngày càng đến gần, lưng cô ta đã sắp dán vào bức tường ngoài hành lang.

Đã nhiều năm như vậy, hai người chưa từng có hành động thân mật nào, khoảng cách gần như vậy lại càng không có. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

Tim Lê Tuyết Trinh đập rất nhanh, trong giọng nói không nén được sự ngượng ngùng: "Trường Minh?"

Ánh mắt Hoàng Trường Minh từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta, ngược lại tập trung vào chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ cô ta, vẻ mặt anh càng ngày càng lạnh đi.

"Cô đeo xấu lắm."

Lạnh giọng nói một câu xong sau đó xoay người rời đi.

Sắc mặt Lê Tuyết Trinh trắng bệch. Cúi đầu nhìn mới ý thức được là anh đang nói đến cái gì.

Bóng lưng cao lớn phía trước đã sắp đi xuống lầu, cô ta đưa tay ra sau gáy, không nhanh không chậm thảo sợi dây chuyền ra.

Nhìn chiếc chìa khóa nhỏ nằm trong lòng bàn tay, Lê Tuyết Trinh nở nụ cười, coi như nó đã hết giá trị, không thèm liếc mắt một cái, tiện tay đưa cho người giúp việc đứng trước mặt:

"Tặng cho cô này."

"A!" Người giúp việc sửng sốt, nhìn thấy trên mặt dây chuyền lấp lánh kim gương liền vui vẻ nhận lấy, không ngờ mình lại may mắn như vậy, cúi đầu khom lưng không ngừng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cô Lê, cảm ơn cô Lê! Cảm ơn Cô!"