Nhịp tim của Lam Ngọc Anh tăng nhanh.
Rõ ràng đó chỉ là một dòng chữ, nhưng lại giống như là giọng nói trầm ổn của anh đang văng vắng bên tai.
Lam Ngọc Anh nhẹ ang thở dốc, trên màn hình xuất hiện thêm một câu: “Làm sao vậy?" "Em ra đây đi."
Lam Ngọc Anh siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, thật muốn giả chết mà.
Chính là màn hình điện thoại còn chưa tắt quá lâu, sau đó liền sáng lên, giữa màn hình hiện lên hàng chữ đẩy sự uy hϊếp: "Hay để tôi vào phòng gọi em ra?" "Tôi lập tức xuống ngay!" Lam Ngọc Anh rất nhanh liền trả lời lại.
Nhìn bà ngoại đang say giấc, cô giống như một tên trộm nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi chăn, dép lê còn không dám đi vào, mà chỉ xách chúng lên tay rồi đi ra ngoài.
Trong phòng tối đen, Lâm Ngọc Anh chỉ có thể dựa vào thứ ánh sáng yếu ớt trên màn hình điện thoại,
Cửa phòng vừa đóng lại, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, bao phủ hoàn toàn lấy cô. Rất dễ dàng để Lam Ngọc Anh có thể phân biệt được từng đường nét cương nghị trên ngũ quan của anh, nhẹ giọng: “A, anh….....
Ở phía trên áo sơ mi, không hề cài hết cúc áo, nhìn bộ dạng anh chắc là cũng mới từ trên giường xuống. “Không ngủ được." Giọng Hoàng Trường Minh sâu kín. “Làm sao vậy?" Lam Ngọc Anh vội hỏi. "Giường không thoải mái." Hoàng Trường Minh lại nói ra một câu, giọng điệu giống như một đứa trẻ "..." Lam Ngọc Anh im lặng.
Cô và bà ngoại có lẽ đã lâu lắm rồi vẫn chưa về quê, đồ đạc đều đã cũ hết, khung giường trong phòng ngủ có chút lỏng lẻo, hơn nữa với thói quen ngủ trên đệm chăn cao cấp của anh, thì ngủ ở những nơi như thể này quả thực rất khó chịu. "Vậy làm sao bây giờ? Nơi này không thể so sánh với trong thành phố được, cũng không có khách sạn, nhưng thật ra cũng có thể sang nhà hàng xóm ngủ nhờ, nhưng mà hiện giờ muộn quá rồi." Lam Ngọc Anh hơi nhíu mày, có chút khó khăn: "Hay anh năm đếm cửu đi, phương pháp này rất dễ đi vào giấc ngủ......
Càng về cuối giọng cô càng nhỏ lại, bởi cô nhìn thấy khỏe môi anh đang run rẩy.
Hoàng Trường Minh rút tay trong túi ra, chuẩn xác ôm lấy eo cô: "Em ngủ với tôi!”
Lam Ngọc Anh còn chưa kịp mở miệng, người đã bị anh nhắc lên giống như nhắc một chú gà con, sợ sẽ gây ra động tĩnh gì đó đánh thức bà ngoại, chỉ dám giãy sua với biên độ rất nhỏ, nhưng làm như vậy đổi với Hoàng Trường Minh hoàn toàn vô dụng.
Trong nháy mắt, cô đã bị anh kéo về phòng rồi đóng cửa lại.
Lam Ngọc Anh bị ném lên giường, khung giường lập tức phát ra tiếng "cạch"
Chống khuỷu tay lên, Hoàng Trường Minh đã bắt đầu cởϊ áσ sơ mi, bên dưới cũng chỉ còn lại một chiếc quán mỏng manh.
Cô lại bị anh bổ nhào vào người một lần nữa. "không được." “Làm sao?"
Lam Ngọc Anh trốn tránh đôi môi mỏng của anh
Ở đây không có thứ kia...... “Tôi mang đến!" Hoàng Trường Minh cong môi cười.
Anh lập tức đưa tay ra, kéo chiếc quần dài ở cuối giường lại, từ trong túi lấy ra vài gói giấy bạc đủ màu sắc sặc sỡ.
Nương theo ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, Lam Ngọc Anh đương nhiên có thể thấy rõ được đó là thứ gì, bỗng nhiên nhớ tới ban ngày ngồi trong xe anh nói câu “Bởi vì nhớ em, muốn em. Gương mặt nhất thời nóng lên.
Hoàng Trường Minh ôm lấy mặt cô, hôn lên khỏe môi.
Lam Ngọc Anh lắc đầu với anh: "Vẫn không thể được, tưởng này không cách âm...... "Anh sẽ nhẹ nhàng một chút." "Lất nữa em cũng phải kêu khẽ một chút." Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng khung giường "Cọt kẹt cọt kẹt"
Hôm sau, Lam Ngọc Anh tỉnh lại với một cánh tay đang ôm ngang eo cô.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cô ngượng ngùng đỡ trán, nhất là khi đập vào mắt lúc này chính là đống giấy vệ sinh nằm ở dưới đất.
Đang định gỡ cánh tay cứng như sắt kia ra khỏi người, vừa mới chạm vào, bên tai lại vang lên một giọng nam trầm ồn: “Tình rồi?" "Ừ" Lam Ngọc Anh gật đầu, lại hỏi tiếp: "Mấy giờ rồi?"
Hoàng Trường Minh đem điện thoại bên cạnh mình giờ lên trước mặt cô, ấn vào phím nguồn bên sườn điện thoại nói: “Bà em dậy rồi."
Lam Ngọc Anh vừa nghe xong liền lập tức bật người dậy.
Nhanh chóng mặc quần áo, cô bò ra khỏi giường bằng cả hai tay hai chân, mở cửa chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ, nhìn ngó xung quanh một cách vụиɠ ŧяộʍ, rồi sau đó giống như một con chuột lên ra ngoài sân, vòng một vòng qua cửa, xong mới lại đi vào bên trong. Thắng lưng về phía trước, giả vở như mình vừa đi bộ về
Bà ngoại bưng cốc nước nóng đi ra, ngạc nhiên hỏi: "Ngọc Anh, con dậy từ lúc nào vậy?" “Dạ, chắc tầm hơn bày giờ a...... Lam Ngọc Anh trả lời một cách mơ hồ. "Hơn bày giờ?" Bà ngoại nghe vậy, giọng điệu càng thêm kinh ngạc: “Bà nhớ rõ hình như là sáu giờ bốn mươi bà đã dậy rồi, lúc đó cũng đâu thấy con.”
Lam Ngọc Anh mất tự nhiên, vén mái tóc dài lên, úp úp mở mở nói: “Vâng, chắc là hơn sáu giờ đấy "À, con đi chuẩn bị bữa sáng!"
Tìm đại một lí do, cô rất muốn nhanh chóng rời khỏi cái hiện trường này.
Nhưng mới đi được hai bước, ở phía sau bà ngoại lại bảo với cô: "Ngọc Anh, lát nữa cơm nước xong xuôi con tới tiệm thuốc mua thuốc chuột đi, đêm qua hình như bà nghe thấy tiếng chuột kêu suốt
Làm gì có chuột, rõ ràng đó là tiếng giường! " Khuôn mặt đỏ bừng của Lam Ngọc Anh sắp nổ tung rồi,
Nhắc mắt lên, đã thấy cửa phòng ngủ phía đối diễn không biết mở ra từ lúc nào, Hoàng Trường Minh đang dựa vào cửa hai tay đút túi quần, đường nét cương nghị trên gương mặt kia hiếm khi để lộ ra bộ mặt lười biếng như lúc này, đôi mắt thâm thủy cưới như không cười nhìn cô, khỏe mỗi nhếch lên.
Sắc mặt Lâm Uyển càng đỏ hơn, lúc đi qua người anh còn dậm chân: "Không được cười
Sau lưng, Hoàng Trường Minh cố ý cười thành tiếng.
Sau khi ăn sáng xong, bà ngoại thật sự giục cô đi mua thuốc chuột, thuận tiện để cô đưa Hoàng Trưởng Minh đi dạo.
Khi tới tiệm thuốc, ông chủ lấy thuốc diệt chuột, khi nhận thuốc Hoàng Trường Minh còn cố ý hỏi hiệu quả của thuốc như thế nào, có thể độc chết được một con chuột hay không, Lam Ngọc Anh vừa then vừa giận, vội vàng lấy mấy đồng tiền lẻ ra trả rồi kéo anh đi ra ngoài.
Trên đường trở về, Lam Ngọc Anh dẫn anh đi xung quanh một vòng, sông nước yên ả lấp lánh.
Ở trên mặt cỏ nếu không đi vài bước, giày sẽ dính một lớp bùn, nhìn thấy trên giày da của anh bị bịt kín bởi một tầng vết bẩn, cô không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Anh Hoàng, anh định bao giờ sẽ diễn "Đuổi anh à?" Hoàng Trường Mình liếc mắt về phía "À, không phải...." Lam Ngọc Anh xấu hổ. cô.
Chỉ là cô cảm thấy anh ở đây có rất nhiều thứ không thoải mái, tất cả mọi thứ ở đây đều không thể hòa hợp được với anh.
Giọng Hoàng Trường Minh nhẹ nhàng bằng quố nói: "Trở về cùng với em. “Hả?" Lam Ngọc Anh nghe xong thì giật mình: “Vậy anh không cần đi làm sao....
Mặc dù anh đang trong kì nghỉ dài hạn mười một ngày, nhưng từ lúc cô đi theo anh tới giờ, dường như anh vốn dĩ vẫn rất nhiều việc, không thể thực sự có lúc ngừng việc kinh doanh lại được, kể cả lần trước khi anh mang cô cùng sang Mỹ, cũng chỉ là do anh có công việc bên mình mà thôi.
Hoàng Trường Minh rút trong túi ra một điều thuốc, hé môi thở ra một làn khói trắng: “Công việc vĩnh viên cũng không xong được, vừa hay nghĩ ngợi một chút, coi như tự cho bản thân nghỉ phép đi
Đến nông thôn nghỉ phép?
Lam Ngọc Anh nhìn những căn nhà gỗ nhà nằm rải rác ở đẳng xã, những kẻ có tiền giờ, có phải đều có chút thần kinh không...
Hoàng Trường Minh gạt tàn thuốc, bằng nhiên nhíu mày nói: "Đừng gọi tôi là anh Hoàng nữa". "....." Lam Ngọc Anh bối rối, vậy gọi là gì? “Về sau cứ gọi trực tiếp tên của tôi đi." Hoàng Trường Minh kéo môi mỏng.
Làn khói trắng quét qua những đường nét cường nghị trên khuôn mặt anh, khiến cho chúng càng trở nên mờ ảo. “O" Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn gật đầu như giải mổ thóc.
Khi vừa cụp mắt xuống, trái tim không khỏi thêm rung động, hình như anh đã từng nói ngoại trừ cha mẹ anh ấy ra, cô chính là người đầu tiên gọi cả họ tên anh.
Trộm nhìn anh một cái, trong lòng như đang hết lên cái tên.
Hoàng Trường Minh.