Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
Vì Lam Ngọc Anh đang ngồi nên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ anh.
Hoàng Trường Minh nhìn vào phòng phẫu thuật rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cổ tay áo lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng. “Anh Hoàng, sao anh...
Đôi mắt Lam Ngọc Anh vẫn còn kinh ngạc, ngày người nhìn anh.
Mu bàn tay của cô bỗng ấm áp, Hoàng Trường Minh thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cuộc phẫu thuật sẽ thuận lợi mà thôi.”
Hôm trước, lúc ở trên xe, Phan Duy có báo cáo lịch trình của anh, mặc dù Lam Ngọc Anh không nghe kỹ nhưng cũng nhớ được tất cả thời gian đã kín lịch, bây giờ anh lại xuất hiện ở đây...
Cô cúi đầu nhìn bàn tay lớn bao phủ lên tay mình.
Bàn tay rất to, rất dày gần như hoàn toàn bao phủ tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng liên tục truyền tới.
Trên nền nhà có thêm một cái bóng, cô chỉ hơi nhúc nhích thì hai cái bóng gần như chồng lên nhau, không còn một cái bóng lẻ loi như lúc nãy.
Dường như có anh bên cạnh nên sự lo lắng và hoảng sợ trong lòng cô cũng giảm đi không ít.
Đây là lần đầu tiên có người ở bên cạnh cô như vậy...
Ba tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra.
Lam Ngọc Anh đứng bật dậy, nhưng vì ngồi quá lâu nên hai chân hơi tế, Hoàng Trường Minh phải ôm eo cô phía sau, đi tới với cô.
Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng, tháo khẩu trang xuống: “Chúc mừng! Phẫu thuật rất thành công!” "Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!”
Lam Ngọc Anh nói hai cầu liên tục, rốt cuộc trái tim cũng thả lỏng. “Hiện tại bệnh nhân vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh lại, lát nữa chúng tôi sẽ đưa đến phòng ICU để quan sát một đêm, nếu không có vấn đề gì thì sáng mai có thể về phòng bệnh. Sau khi phẫu thuật xong thì phải cố gắng nghỉ ngơi và hồi phục, sẽ không có vấn đề nghiêm trọng!” Trần Phong Sinh mỉm cười.
Sau đó y tá đẩy bà ra, Lam Ngọc Anh bước nhanh tới: “Bà ngoại!”
Khi cô đi tới khúc cua thì bỗng quay đầu lại.
Hoàng Trường Minh đã đi về phía thang máy, bóng lưng cao lớn bước đi rất vội vàng, cũng vội như lúc xuất hiện vậy.
Từ công ty đi ra, Lam Ngọc Anh lên xe buýt tới bệnh viện.
Khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra thì tay chợt ngừng lại.
Bên trong có tiếng trò chuyện truyền tới, ngoại trừ bà ngoại còn có một giọng nói trầm thấp của đàn ông.
Lam Ngọc Anh mở cửa rộng ra thì nhìn thấy bà ngoại đang nằm trên giường, vẫn còn hơi yếu, một người đàn ông mặc tây trang đen ngồi trên ghế bên cạnh, bởi vì vÓC dáng cao lớn nên khi anh hơi nghiêng người về phía trước thì bờ vai càng rộng lớn.
Hoàng Trường Minh?
Cô hơi kinh ngạc.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ máy móc thiết bị lúc trước còn có thêm giỏ hoa quả và hoa tươi.
Bà ngoại nhìn thấy cô: “Cháu tan làm rồi sao?”
Lam Ngọc Anh gật đầu, ánh mắt nhìn một nửa khuôn mặt của Hoàng
Trường Minh.
Bà ngoại thấy vậy thì nụ cười càng rõ ràng: "Trường Minh đến đây được một lúc rồi!” “Tôi đến đây tìm Phong Sinh có việc, thuận tiện thăm bà ngoại. Hoàng Trường Minh quay đầu lại nhìn cô nói.
HỒ." Lam Ngọc Anh hiểu ra.
Cô đặt hoa quả vừa mua xuống. nghĩ nghĩ rồi lấy hai quả chuối, lột một quả cho bà, quả kia đưa cho
Hoàng Trường Minh.
Khi anh nhận lấy còn vuốt nhẹ vào lòng bàn tay cô mấy cái
Lam Ngọc Anh hơi đỏ mặt, cũng may bà ngoại không nhìn thấy. “Ngọc Anh, cháu xem có phải túi thuốc kia đã hết rồi đúng không?
Lam Ngọc Anh nghe xong thì đi tới điều chỉnh tốc độ truyền: “Bà đợi một chút, cháu gọi y tá đến đổi. “Để tôi đi cho.” Hoàng Trường Minh đã đứng dậy.
Lam Ngọc Anh nhìn theo bóng anh, khi cô thu tầm mắt lại thì đúng lúc đυ.ng phải nụ cười của bà ngoại, cô hơi xấu hổ và lúng túng.
Khi cửa phòng được đẩy ra, Hoàng Trường Minh đã quay về, sau lưng có một cô y tá đi theo và một hộ lý. “... Chuyện này?” Lam Ngọc Anh không hiểu. “Bà ngoại nói em đã trông coi ở đây liên tục ba đêm rồi, nếu tiếp tục như vậy thì cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi, vẫn nên tìm một hộ lý tới là hợp lý nhất." Hoàng Trường Minh nhìn người hộ lý sau lưng nói.
Đúng vậy, sau khi bà ngoại phẫu thuật, cô luôn trông coi ở bệnh viện.
Trong lòng cũng có chút biết ơn anh, anh không gọi cô đến phải đến nữa.
Hoàng Trường Minh đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói chỉ hai người họ nghe thấy: “Hơn nữa, em mệt mỏi thì ai sẽ thỏa mãn tôi chứ?"
Tai Lam Ngọc Anh bắt đầu nóng lên.
Người có thể trêu ghẹo mà không thay đổi sắc mặt như vậy cũng chỉ có anh mà thôi.
Khi trời đã tối, Hoàng Trường Minh rời đi, bà ngoại nói cô đi với anh.
Sau khi lên xe, Lam Ngọc Anh do dự nói: “Anh Hoàng, anh không cần thường xuyên đến bệnh viện đầu... “Chẳng phải em nói với bà ngoại tôi là bạn trai của em sao? Tôi cũng phải thể hiện một chút chứ.” Khi Hoàng Trường Minh rẽ phải liếc cô một cái, dáng vẻ lười biếng và trêu chọc.
Lam Ngọc Anh muốn nói anh không cần hợp tác như vậy, nhưng cô nghĩ tới nụ cười của bà ngoại thì nuốt xuống. “Cảm ơn anh... “Em biết phải cảm ơn tôi thế nào mà.”
Lại nữa rồi, Lam Ngọc Anh không có tiền đồ run rẩy.
Cho dù anh nói như vậy nhưng chiếc xe Land Rover màu trắng lại chạy khu chung cư cao cấp, không ngờ anh vẫn đưa cô về nhà.
Xe dừng lại dưới ánh đèn đường, Hoàng Trường Minh nghiêng đầu, khuôn mặt cương nghị trong bóng tối nhưng vô cùng tuấn tú.
Anh đưa tay cởi dây an toàn cho cô: “Em nghỉ ngơi đi, sáu giờ sáng mai tôi đến đón em. “Sáu giờ sáng?” Lam Ngọc Anh nghĩ mình nghe nhầm. “Đi đi!” Hoàng Trường Minh chỉ nói như vậy. "Ồ." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Sáu giờ sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh đúng giờ chờ dưới lầu.
Lúc này trời vẫn chưa sáng rõ, đèn pha của chiếc xe Bentley màu đen chiếu vào con đường nhỏ hẹp, có mấy ông cụ dậy sớm tập thể dục đi ngang qua còn đứng lại nhìn một lúc.
Lúc chiếc xe Bentley dừng trước cô mắt thì Lam Ngọc Anh đang há miệng ngáp được một nửa.
Phan Duy ngồi ở phía trước xuống xe mở cửa giúp cô.
Lam Ngọc Anh xấu hổ lên xe, ngồi vững vàng bên cạnh Hoàng Trường Minh.
Hoàng Trường Minh đưa tay kéo mũ áo của cô xuống, mái tóc dài chưa buộc lại trên đầu có chút rối loạn, dáng vẻ cô dụi mắt giống như một con sóc nhỏ. “Buồn ngủ lắm sao?” Anh nhướng mày.
Lam Ngọc Anh lại không nhịn được ngáp: “Ồ, một chút. “Chỉ có một chút tiền đồ! Hoàng Trường Minh trêu chọc cô.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói thêm một câu: “Đường đi rất dài, em có thể ngủ thêm một lúc.
Lam Ngọc Anh định nói không cần, nhưng anh đã đưa tay nắm chặt vai cô.
Anh hơi dùng sức, cả người cô bỗng ngã xuống đùi anh, sau đó có một lòng bàn tay dày đỡ đầu cô. “Chúng ta đi đâu vậy?” “Đến nơi sẽ biết
Cô nghĩ thầm còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ đi làm, vẫn còn thời gian nên cô dứt khoát im lặng.
Ánh mắt cô chỉ còn đôi giày da bóng loáng của anh, không biết có phải ngủ ở bệnh viện mấy đêm hay không, Lam Ngọc Anh nhìn một lúc thì mơ màng ngủ thϊếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy giọng Phan Duy ngồi trước nói: “Tổng giám đốc Hoàng, chúng ta đến nơi rồi!”
Lam Ngọc Anh ngồi dậy thì nhìn thấy mỗi người ở bên ngoài đều kéo một chiếc vali, cô vẫn còn nửa mê nửa tỉnh. “Chúng ta đến đón ai sao?”
Hoàng Trường Minh lắc đầu, nằm tay cô xuống xe: “Tôi phải đến Mỹ công tác một tuần, đóng gói em đi theo.