Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Chương 7

Chương 7
Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ bảy: Thời tiểu học, cảm tình với bạn trai chết vì chuyển chỗ ngồi. Thời cấp hai, tình cảm với bạn trai chết vì phân lớp. Thời cấp ba, cảm tình với bạn trai chết vì phụ huynh ngăn cấm. Thời đại học, tình cảm với bạn trai chết vì tốt nghiệp... Kỳ thực những điều này đều không có gì, đáng sợ nhất là tình cảm với bạn trai sau khi bước chân vào xã hội, bởi vì nó có thể chết trong tay người thứ ba, trong tay đồng tiền, trong tay nhà cửa, trong tay xe hơi, tóm lại là chết đủ kiểu, ngay cả vừa đứng dậy đi vệ sinh về, bạn cũng có khả năng phát hiện mình đã trở thành độc thân.

***

Thiết bị cảnh báo trong tay Cố Thắng Nam dường như cố ý phối hợp với cô, cô chạy càng nhanh, nó cũng kêu càng gấp gáp.

Cố Thắng Nam thật sự khao khát có thể vùng tay ném thẳng món đồ chơi này xuống bể bơi, nhưng trên thực tế cô lại chỉ có thể vừa cầm nó thật chặt vừa cố chạy nhanh hơn.

Đương nhiên cô không muốn bị tên Lộ khó tính, Lộ bắt bẻ, Lộ sạch sẽ, Lộ củ chuối kia bắt gặp.

Cùng lúc đó, trong khu an dưỡng thủy liệu pháp chỉ cách cung bơi lội một bức tường, Lộ Tấn đang trò chuyện rất thoái mái với bên A trong dự án mua lại lần này. Nghe thấy thiết bị cảnh báo trong tay cậu trợ lý kêu lên tít tít, sắc mặt anh ta lập tức sầm xuống.

Người phụ trách bên A tò mò quan sát món đồ chơi nhấp nháy đèn đỏ đó: "Đây là?"

Lộ Tấn suy tư một hồi lâu: "Kẻ thù mạnh mẽ nhất tôi gặp phải trong cuộc đời này".

Người phụ trách bên A hết sức kinh ngạc, nếu là ở thời cổ đại, gã Lộ Tấn này tuyệt đối là nhân vật siêu phàm, văn có thể an bang, võ có thể định quốc, bày mưu tính kế trong màn trướng mà quyết thắng bại ở ngoài ngàn dặm, cười cười nói nói mà diệt cả đạo quân, búng ngón tay mà thiên hạ loạn. Phải là một kẻ thù mạnh mẽ đến mức nào mới có thể khiến hắn ta sợ hãi đến mức này?

May mà chính sự gần như đã bàn bạc xong, sau khi đứng dậy tạm biệt, Lộ Tấn liền vội vã rời khỏi. Người phụ trách bên A đứng yên tại chỗ, vừa nhìn bóng lưng Lộ Tấn nhanh chóng rời xa, vừa hình dung xem diện mạo gã kẻ thù mạnh mẽ trong lời Lộ Tấn như thế nào.

Lộ Tấn người cao chân dài, cậu trợ lý phải thở hồng hộc mới theo kịp bước chân anh ta: "Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngài sợ cô ta đột nhiên xuất hiện làm hỏng chuyện nên đã hẹn Tổng giám đốc Lý ở tận khu thủy liệu pháp hẻo lánh như vậy, đúng là chuyện đó có ai ngờ..."

Lộ Tấn cau mày suy nghĩ, đột nhiên bước chân khựng lại, cậu trợ lý suýt nữa lao vào sau lưng Lộ Tấn, vội vã phanh lại.

"Có đường tắt nào rời khỏi chỗ này không? Tôi không muốn gặp cô ta ngoài cửa".

Cậu trợ lý suy nghĩ một chút: "Có thể đi đường tắt, đi ra ngoài qua cung bơi lội bên cạnh".

Lộ Tấn gật đầu, được, cứ làm thế đi.

Chỉ chốc lát sau Lộ Tấn đã đi qua cửa ngách khu thủy liệu pháp đi tới cung bơi lội, chỉ cần đi vòng qua cái bể bơi rất rộng ở giữa là có thể đi qua một cánh cửa khác ở phí bên kia cung bơi lội rời khỏi khu vực này.

Lộ Tấn không còn tâm tư để ý xem cậu trợ lý có đuổi kịp mình hay không nữa, anh ta vội vã bước nhanh về phía trước, đã có thể nhìn thấy cánh cửa đối diện của cung bơi lội phía xa xa, rốt cục Lộ Tấn cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này, tiếng hét của cậu trợ lý vang lên phía sau anh ta: "Lộ tiên sinh!"

Lộ Tấn không thể không dừng lại, xoay người, vẻ mặt hoảng sợ của cậu trợ lý thoáng hiện lên trong tầm mắt anh ta.

"Rầm!"

Một vật thể quen thuộc lập tức đυ.ng thẳng vào người anh ta.

Mà vì anh ta đang đi chợt dừng lại gấp, còn đối phương thì hầu như lao tới với tốc độ chạy một trăm mét đâm thẳng vào người anh ta, Lộ Tấn lập tức trượt chân, còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì thì đã ngã thẳng xuống dưới bể bơi.

Một phần ba giây trước khi nước bể bơi che kín tầm mắt, Lộ Tấn loáng thoáng có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người phụ nữ đó trên bờ.

Nguyên nhân Cố Thắng Nam kinh ngạc không có gì lạ, chỉ là... người bị cô đυ.ng rơi xuống bể bơi kia, tại sao cô lại cảm thấy quen quen?

Đến tận lúc cậu trợ lý của Lộ Tấn hoảng sợ chạy cuống cuồng tới nơi, Cố Thắng Nam nhìn cậu trợ lý hết sức quen mắt này, lại nhìn người mặc âu phục đang vẫy vùng dưới nước: "Anh ta... không phải... chẳng lẽ là..."

Còn chưa kịp nói ra miệng ba chữ "Lộ bắt bẻ", trợ lý của Lộ Tấn đã vung tay vỗ tới: "Còn không mau xuống nước cứu người?"

Cứu người?

Cố Thắng Nam nghi hoặc nhìn trợ lý của Lộ Tấn, lại chỉ chỉ chính mình.

"Còn lề mề nữa là anh ấy sẽ mất mạng đấy!"

Cậu trợ lý của Lộ Tấn vừa nói vừa cắn răng, co chân đạp Cố Thắng Nam rơi xuống bể bơi.

Trong giây lát bị đạp đó, trong đầu Cố Thắng Nam bất chợt hiện lên một ý nghĩ: "Không lâu trước Từ Chiêu Đễ đã bàn bạc với mình thế nào nhỉ? Đúng rồi, để mình đạp Lộ Tấn xuống... Khi đó ai có thể ngờ rằng tình hình thực tế xảy ra lại là cô bị trợ lý của Lộ Tấn đạp xuống?

Cuộc đời lúc nào cũng tràn ngập biến số như vậy.

Chuyện đã diễn biến thành như vậy, Cố Thắng Nam đành phải cố gắng bơi đến chỗ kẻ không biết bơi kia, vừa đến gần đã bị anh ta bám lấy thật chặt.

Một người đàn ông lớn tướng lại ôm chặt cô sống chết không chịu buông tay giống như một đứa trẻ nít, Cố Thắng Nam suýt nữa bị anh ta ôm ngạt thở, vất vả lắm mới đưa anh ta lên bờ được. Cậu trợ lý trên bờ vội kéo anh ta lên. Giành lại được tự do, Cố Thắng Nam bám tay vịn, hít sâu mấy hơi rồi mới bơi vào bờ.

Khi Cố Thắng Nam đi tới bên cạnh Lộ Tấn, xung quanh anh ta đã có một đám đông quây thành vòng tròn xem náo nhiệt.

Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn đang ra sức ho: "Anh... có cần tôi đưa đến bệnh viện không?"

"Tôi... cần cô cách xa tôi một chút". Lộ Tấn nói, không thèm ngẩng đầu lên.

Cố Thắng Nam không nói được gì, dù sao cũng là cô đã đυ.ng anh ta ngã xuống bể bơi. Trước đây Cố Thắng Nam còn không thể nào tin được cái gọi là "Khắc tinh", nhưng quả thật mỗi lần gặp cô, anh ta sẽ liên tục gặp phải chuyện xúi quẩy, chẳng lẽ... cô thật sự chính là sát tinh, mà chuyên sát một mình anh ta?

Cố Thắng Nam đang cân nhắc xem nên xin lỗi thế nào, ánh mắt lơ đãng đưa quanh, chợt nhìn thấy một người đẹp dáng người uyển chuyển đang chạy tới bên này.

Nhưng lúc Từ Chiêu Đễ chạy đến trước mặt Cố Thắng Nam thì Lộ Tấn đã được nhân viên phục vụ dẫn về phòng thay đồ thay quần áo.

Nhìn chiếc áo sơ mi trắng ướt nhẹp, đường nét xương bả vai hết sức rõ ràng, cả bóng lưng lộ ra hình tam giác ngược hoàn mỹ, Từ Chiêu Đễ hối hận đấm ngực dậm chân ngay trước mặt Cố Thắng Nam: "Ôi! Tới chậm một bước, bỏ lỡ cơ hội hô hấp nhân tạo cho anh ta mất rồi!"

"Celine Từ..."

Rất ít khi Cố Thắng Nam chủ động gọi như vậy, Từ Chiêu Đễ lại cảm thấy không quen: "Gì?"

"Bạn nói xem có phải tớ khắc anh ta thật không?"

Thấy vẻ mặt Cố Thắng Nam lúc này lại cực kì nghiêm túc, Từ Chiêu Đễ đành phải nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu: "Không bằng nói là nghiệt duyên sẽ thích hợp hơn".

Nghiệt duyên? Cố Thắng Nam đang tỉ mỉ ngẫm nghĩ ý nghĩa của hai chữ này, ngẩng đầu lại nhìn thấy trợ lý của Lộ Tấn quay lại đi tới chỗ mình.

"Lộ tiên sinh mời cô qua đó một lát".

Từ Chiêu Đễ bên cạnh nghe vậy, con ngươi gần như lồi ra: "Tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta không muốn sống nữa à?"

Cũng ngơ ngác không hiểu ra sao như Từ Chiêu Đễ, Cố Thắng Nam được trợ lý của Lộ Tấn dẫn tới bên ngoài phòng thay đồ nam. Cậu ta làm động tác xin mời, nhưng Cố Thắng Nam vẫn còn chưa tin tưởng lắm, do dự rất lâu mới đẩy cửa phòng thay đồ ra.

Phòng thay đồ chia làm hai khu khô ướt, gian trong là khu tắm tráng người, gian ngoài là hàng loạt tủ chứa đồ. Cố Thắng Nam nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không có ai, cô đành phải ngồi xuống ghế chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân.

Cố Thắng Nam đứng bật dậy, một giây sau đã nhìn thấy Lộ Tấn quấn khăn tắm đi từ gian trong ra.

Anh ta đứng ở chính giữa hai khu khô ướt, không cử động gì. Vì có hơi nước, ở khoảng cách này Cố Thắng Nam nhìn anh ta không rõ lắm, đang định bước tới một bước thì Lộ Tấn vội đưa tay ra hiệu cho cô dừng lại.

"Đây là khoảng cách an toàn. Đừng tới gần tôi".

Cố Thắng Nam đành phải dừng lại.

Thấy cô không có ý định tới gần, lúc này Lộ Tấn mới đi vào vấn đề chính: "Tôi mời cô đến đây là muốn thương lượng với cô một việc".

Mặt trời mọc từ phía tây rồi à? Giọng anh ta thật sự rất khách sáo, Cố Thắng Nam lại cảm thấy sợ. Nhưng khi anh ta đưa ra yêu cầu, một chút hảo cảm của Cố Thắng Nam dành cho anh ta vừa sinh ra đã lập tức chết non.

"Cô có thể xin nghỉ phép nửa tháng hay không?"

Cố Thắng Nam sửng sốt: "Vì sao?"

Còn có nửa tháng nữa tôi sẽ rời khỏi Tử Kinh, rời khỏi thành phố B. Nửa tháng này rất quan trọng đối với tôi, tôi không thể để xảy ra một chút sơ sảy nào. Cô không tiện xin phép cũng không sao, tôi có thể xin phép Tổng giám đốc của cô cho cô nghỉ nửa tháng tới".

"Không".

Lộ Tấn không ngờ cô từ chối thẳng thừng như vậy, anh ta sửng sốt: "Cô có thể đưa ra điều kiện, tôi có thể trả cô nửa năm tiền lương, không thành vấn đề".

"Tôi nói rồi, không là không". Bắt cô nghỉ nửa tháng, quả thực là gϊếŧ cô còn hơn. Cô không có bạn trai, nếu như đột nhiên phải nghỉ nửa tháng thì chỉ có thể dặt dẹo ở nhà buồn chán đến chết đi sống lại - ai có thể hiểu được sự xót xa của một cô gái ế hai mươi tám tuổi rưỡi? Đương nhiên Cố Thắng Nam tuyệt đối sẽ không nói với anh ta những lời đó: "Anh quen biết Tổng giám đốc chúng tôi như vậy thì dứt khoát đề nghị ông ấy đuổi việc tôi là được. Như vậy tôi sẽ không thể gây trở ngại cho anh được nữa".

Vừa nói xong cô đã nhìn thấy người đàn ông đối diện nhíu mày suy nghĩ. Cố Thắng Nam lập tức có cảm giác muốn cho chính mình một bạt tai. Nói gì không nói, lại đi nói mát kiểu này? Nhỡ đâu tên khốn này yêu cầu Tổng giám đốc đuổi việc cô thật thì cô phải về nhà hít khí trời mất...

Lộ Tấn yên lặng chừng một phút.

Trong một phút này, trong lòng Cố Thắng Nam đã tự vả miệng mình sáu mươi lần.

Cuối cùng Lộ Tấn cũng ngẩng đầu nhìn cô lần nữa: "Còn cách nào khác không?"

Nghe anh ta nói như vậy, Cố Thắng Nam vội dừng hành động tự vả miệng lần thứ sáu mươi mốt trong tư tưởng lại.

Coi như anh ta còn có chút lương tâm.

"Sau này hàng ngày cứ cách ba tiếng cô phải báo cáo hành tung cho tôi một lần, tôi sẽ tránh những nơi cô lui tới".

Cố Thắng Nam càng nghe càng thấy yêu cầu này của anh ta rất kỳ cục, cứ cách ba tiếng lại báo cáo hành tung một lần? Những đôi tình nhân đang yêu nhau tha thiết cũng không sến chảy nước đến mức này!

Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy buồn nôn.

Nhưng hình như Lộ Tấn không hề suy nghĩ theo hướng đó, ánh mắt sáng rực vẫn nhìn cô chằm chằm: "OK chứ?"

Cô không nói lời nào.

Lộ Tấn thảnh thơi khoanh tay: "Tôi cho cô thời gian ba giây để nói được, deal hoặc OK, sau ba giây tôi sẽ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của cô bảo ông ta sa thải cô. Một... Hai..."

Chết tiệt, cô ả này vẫn còn không nói lời nào!

Lộ Tấn cắn răng: "Hai phẩy năm!"

Cố Thắng Nam vội ngăn không cho anh ta đếm tiếp: "OK!"