Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 13

“Hôm nay đi ra ngoài với tôi.”

Sáng sớm, tôi cảm giác như người bên cạnh đang muốn rời giường, nhanh chóng kéo anh lại.

“Hôm nay anh còn phải làm việc.” Người mẫu tiên sinh nói, cũng rất dứt khoát lại nằm xuống.

Trong lòng tôi tính toán xem nghỉ làm một ngày thi tổn thất bao nhiêu cùng với bao một rạp chiếu phim thì tốn bao nhiều tiền, quá đau lòng, so ra thì, tiền lương một ngày của người mẫu tiên sinh

vi bất túc đạo

mà.( ít không đáng kể)

“Xin nghỉ một ngày đi.” Nhớ đến lời cô nàng thư ký kêu tôi phải dịu dàng săn sóc, liền nói thêm một câu: ” Công việc không quan trọng, tôi có tiền.”

Tuy rằng người mẫu tiên sinh không phải người quá yêu tiền, nhưng hình như lại rất vui vẻ khi nghe tôi nói vậy, sau đó anh liền cười híp mắt lại gần, hỏi tôi: “Hôm nay em không đi làm sao?”

Trong lòng tôi rất đau, rất sợ đến lúc ngủ sẽ mơ thất ba tôi cằm dao thái đến hỏi thăm.

Ngoài mặt trước sau như một rất bình tĩnh: “Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi.”

Người mẫu tiên sinh theo hai tôi năm, đây là tôi lần đầu tiên tôi đưa ra đề nghị nghỉ ngơi, có lẽ anh rất vui vẻ, mới sáng sớm ban ngày ban mặt mà đã nghĩ đến vài chuyện không hợp tuổi thiếu nhi rồi.

(

Chắc tác giả nhầm hay gì đó vì mấy chương đầu thì đã ghi là ba năm)

Tôi hoàn toàn không muốn đem ngày nghỉ dùng ở trên giường.

“Anh rời giường nhanh lên, rồi ra ngoài đợi đi.” Tôi đẩy anh một cái, không khách khí lấy chăn cuốn cả người mình lại.

Tâm tình người mẫu tiên sinh rất tốt đứng lên, thay áo ngủ, đánh răng rửa mặt, sau đó làm điểm tâm.

Thật ra tôi thấy trừ lúc trên giường ra, người mẫu tiên sinh cũng đầy đủ công năng lắm.

Cuối cùng người mẫu tiên sinh còn tặng kèm chức năng mặc quần áo nữa.

Tôi nhắm mắt lại, cần giơ tay thì giơ tay, cần nhấc chân thì nhấc chân, thành thật thay một bộ đồ người mẫu tiên sinh yêu thích.

Thật thì tôi khá thích tây trang, nhất là những bộ âu phục sẫm màu, tôi cảm thấy mặc như vậy rất thể hiện được khí chất của tổng tài.Nhưng người mẫu tiên sinh lại thích tôi mặc những bộ màu nhạt hơn.

Ngày hôn may chuyện gì cũng phải là theo người mẫu tiên sinh mới phải, nên tôi nhìn bộ âu phục đang mặc trên người, yên lặng không lên tiếng.

Ăn uống xong, người mẫu tiên sinh đi rửa chén, tôi vòng tới thư phòng, lấy ra hoa hồng mua tối qua, cảm giác như tim mình đang muốn nứt ra vậy.

Tại sao không thể ăn không thế uống lại còn bị héo mà còn mắc như vậy? Tôi thật sự không thể nào hiểu được.

Tôi cầm hoa đi thẳng tới nhà bếp, vội vàng

kín đáo đưa hoa cho người mẫu tiên sinh, miễn cho tôi nhìn thấy lại khó chịu.

“Tặng anh sao?” Ánh mắt người mẫu tiên sinh hơi chút sáng lên, khiến tôi liên tưởng tới cún con, nhưng tôi lại nhớ đến khuôn mặt hung ác của người mẫu tiên sinh, trong đầu lại đem chú cún tiến hóa thành con cún hung dữ khổng lồ.

Tôi gật gật đầu.

Người mẫu tiên sinh sung sướиɠ nhận lấy hoa hồng.

Xem ra biện pháp của cô nàng thư ký cũng không đến nỗi

?Không lẽ thành kiến của tôi với tiểu thuyết trên mạng trước giờ là saoi?

Tiếp đó, tôi phải dẫn người mẫu tiên sinh đi xem phim.

Bao cả rạp chiếu phim là một hàng động không lí trí, nhưng mà không sao, tôi lại được một sự kiện khác bù đắp: bao trọn cả rạp vào sáng sớm, được chiết khấu 80%.

Đây là chuyện duy nhất từ sáng tới giờ khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Lái xe đi đến rạp chiếu phim, tôi liền mua

bỏng ngô

với

khoai tâyrồi đi vào.

( khoai tây ở đây như bánh snack Flutes ấy)

“Anh ăn bỏng ngô không?” Tôi hỏi.

Người mẫu tiên sinh lắc đầu.

Đúng rồi, tôi nhớ là người mẫu tiên sinh vẫn phải duy trì vóc dáng đúng chuẩn mặc dù khi mặc áo nhìn có vẻ gầy gọm nhưng khi cởϊ áσ lại là một thân hình hoàn mĩ, vậy bỏng ngô nhiều thế này, nếu lãng phí thì không phải quy tắc của tôi, nên tôi phải ăn sạch mới được.

Tôi rất đừng cao hứng bắt đầu ăn bỏng, răng rắc răng rắc.

Rất nhanh, phim bắt đầu chiếu.

Mặc dù cô nàng thư ký nói là nên đi coi một bộ phim tình cảm, nhưng tôi cảm thấy phim tình cảm không có gì hay cả, nên tôi đã rất lí trí chọn một bộ phim tài liệu, có liên quan đến Chiến tranh thế giới thứ II.

Bộ phim này rất vừa ý tôi, tôi vừa xem phim, động tác lấy bỏng ngô cũng bất giác chậm lại.

Bỗng nhiên, tôi cảm giác được mình đang được nhấc lên.

Tôi giật mình, xém nhảy cẫng cả người lên.

Tôi kịp thời khắc chế, lạnh nhạt hỏi: “Làm gì vậy?”

Người mẫu tiên sinh bế tôi ngồi lên đùi anh,lại bốc bỏng ngô đút cho tôi.

“Anh đút em ăn.”

Tôi muốn xem phim, không thời gian ăn bỏng, nghĩ vậy,cảm thấy đề nghị của người mẫu tiên sinh thật sự rất tuyệt vời.

Tôi ngầm cho phép.

Tiếp tục là thời gian sung sướиɠ tôi vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô, mãi đến khi theo thói quen há miệng ăn bỏng, thì lại cắn phải thứ gì đó mềm mềm.

Tôi buồn bực cúi đầu vừa nhìn, ồ, tôi không cẩn thận cắn lộn ngón tay người mẫu tiên sinh mà vẫn nghĩ là bỏng ngô rồi.

Phải nói xin lỗi mới được.

Tôi quay đầu lại định nói rõ một chút, lại bắt gặp phải đôi mắt đen láy của anh, hơn nữa tôi còn cảm giác được anh vô thức xiết chặt vòng tay đang ôm lấy tôi.

Chuyện lớn rồi.

“Anh…” Tôi vừa mới mở miệng, người mẫu tiên sinh đã hôn ập tới, không biết có phải là vì chưa quen với chỗ này hay không, tôi cảm thấy anh rất hưng phấn, thậm chí còn cảm nhận được thứ cứng rắn gì đó dưới mông mình.

Tôi nhất định phải ngăn chặn tình trạng phát dục không rõ này mới được.

Tôi quay đầu nhìn bộ phim đã đến hồi gay cấn, lại nói: “Chúng đừng, đừng làm được không…”

“Không được.” Người mẫu tiên sinh kiên quyết ngắt lời tôi, thuận tiện nuốt trôi cả lời nói tiếp theo của tôi bên miệng.

Kết quả cuối cùng vẫn là anh thực hiện được.

Đây là lần đầu tiên tôi ở rạp chiếu phim làm như vậy, hơn nữa còn là lần đầu tiên ở phía trên làm, kinh nghiệm như vậy thật đáng sợ, so với bình thường người mẫu tiên sinh còn sâu hơn hẳn, tất nhiên tôi cũng mệt mỏi hơn so với thường ngày.

Tôi rã người dựa vào ngực người mẫu tiên sinh, không biết lát nữa làm sao tôi có thể bước đi được đây, còn phải đi ăn quán ven đường mà.

“Anh kêu người lát nữa mang quần áo lại đây rồi, em chợp mắt một lúc đi.” Người mẫu tiên sinh nhẹ giọng nói, đem chiếc áo khoác may mắn còn nguyên vẹn khoác lên người tôi.

Tôi nửa mê nửa tỉnh loáng thoáng thấy được vài người lạ mặt đến đưa hai bộ quần áo.

Những người kia nói một tràng tiếng Anh, tôi cố gắng nghe ngóng, nhưng chỉ mơ hồ nghe được trở lại,tức giận gì đó.

Người mẫu tiên sinh dùng tiếng Anh trả lời một câu: “Làm cho anh ta đừng nhúng mũi vào việc người khác.”