Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 1

Gần đầy, tôi phát hiện tình nhân của tôi có gì đó bất thường.

Nói chính xác là vào ba ngày trước, buổi tối lúc 20:08 phút, khi người mẫu tiên sinh được tôi bao dưỡng giúp tôi giải quyết gọn gẽ chuyện làm ăn khiến tôi khúc mắc thật lâu, tôi mới bắt đầu nghĩ thấy anh ta có gì đó bất thường.

Tôi là một tổng tài, có rất nhiều tiền, nên có nhiều người vì tiền mà tiếp cận tôi là chuyện như cơm bữa, cũng dần từ đó mà tôi bắt đầu không quá tin tưởng vào người khác nữa.

Từ đầu tôi đã xem qua tài liệu về người mẫu tiên sinh, theo trí nhớ siêu phàm của mình, thì cũng có thể đọc lại tất cả một lần.

Nhưng tôi vẫn xem lại tài liệu của anh ta một lần nữa, còn rất tỉ mỉ là đằng khác.

Người mẫu tiên sinh tên là Lý Thiệu Niên, cao 1 mét 87, cân nặng tiêu chuẩn 70kg, năm nay 26 tuổi, sinh nhật là ngày 26 tháng 10.

Quả nhiên tài liệu và trí nhớ của tôi không khác gì cả.

Tôi lại yên lặng tiếp tục xem:

Người mẫu tiên sinh bước chân vào giới người mẫu năm 2004, đã nhiều lần tham gia trình diễn thời trang ở Milan, là học trò của nhà thiết kế thời trang lừng danh Carey.

Trong giới có nhiều kinh nghiệm chứng tỏ anh ta là một người xuất sắc, hơn nữa còn là người mẫu gặp vận may nữa.

Đến nỗi tư liệu trong thời gian trước khi anh ta gia nhập giới người mẫu dường như rất khó điều tra, dù sao lúc đó anh ta cũng chỉ một người bình thường trong vạn người Trung Quốc mà thôi.

Tôi lại ngẫm lại thời gian sống chung với người mẫu tiên sinh.

Khuôn mặt, tính tình tốt, tính cách tốt, sức khoẻ tốt, dáng người đẹp, nấu ăn ngon…À, đúng rồi, còn có sinh hoạt giường chiếu cũng tốt nữa.

Tôi nhìn một loạt hàng chữ rồng bay phượng múa trên giấy, cảm thấy buồn bực khó hiểu.

Người mẫu tiên sinh dường như quá hoàn mỹ thì phải.

Nhất là ba ngày trước còn cho tôi thấy đầu óc kinh doanh hạng nhất của anh ta nữa.

Một người như vậy, tại sao lại đi làm người mẫu? A, tại sao lại phải dùng quy tắc ngầm?

Trong lòng tôi thấy hơi nghi ngờ.

Nhưng dù sao tôi vẫn luôn nhớ lời dạy của ba tôi để lại—— Luôn phải nhớ rằng bản thân mình là một tổng tài lắm tiền nhiều của, không được quá tin tưởng vào người khác, cũng như không được bộc lộ tâm tư của mình ra ngoài.

Thế nên tôi lấy gương ra, nhìn gương mặt trước sau như một không tí cảm xúc nào của mình, mới yên tâm cất gương vào.

Tôi quyết định sẽ thử thăm dò người mẫu tiên sinh một chút xem sao, muốn biết điểm yếu của anh ta là gì hoặc là giới hạn của anh là tới đâu.

Nếu thật anh ta là một người hoàn mĩ, thì tôi đành phải dừng lại việc bao dưỡng rồi.

Bởi vì ba tôi đã từng nói, con người không có du͙© vọиɠ không có khuyết điểm còn nguy hiểm hơn khi có du͙© vọиɠ và khuyết điểm.

Ta không thể để một người đáng sợ như vậy bên cạnh tôi được.