Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Chương 44

Cô ôm cặρ √υ' trắng mịn mềm mại của mình xoa gậy thịt ở giữa.

Dươиɠ ѵậŧ quá dài, mỗi lần đi xuống dưới, qυყ đầυ chọc phải mặt của mình, Bạch Chỉ đơn giản ngậm lấy đỉnh tròn chậm rãi liếʍ.

Anh nâng cằm, hơi thở lạnh lẽo kèm theo thở dốc trong cổ họng tuôn ra, trong tay nắm chặt dây xích, một khi chú mèo con đang bị nhốt trở nên bị động không nhúc nhích, anh sẽ kéo sợi dây xích, thọc sâu vào cổ họng, đồng thời hung hăng xoa nắn vυ' cô.

Sau một màn tra tấn này, Bạch Chỉ hai mắt đầy nước, khuôn mặt ửng hồng, chân vừa đau vừa ngứa mà kẹp kẹp, phần thịt bên trong cọ xát vài cái cùng chiếc qυầи ɭóŧ ren ướt một mảng, cảm thấy càng ngứa hơn.

Trần Lưu phát hiện cô kẹp chặt hai chân tự an ủi, thở hổn hển mắng câu chửi bậy mẹ nó, xoay người cô lại, nhéo cặp mông mềm mại và tròn như trái đào của cô, kéo qυầи ɭóŧ cô qua một bên, đầu lưỡi liếʍ láp phần thịt và hoa huyệt bên trong, liếʍ láp qua lại.

“Ừm ha……” Bạch Chỉ bắp đùi mềm nhũn, phần eo quyến rũ ngồi xuống, hoa huyệt sưng đỏ đè ở trên cằm anh, “Hưm……” Vội vàng run rẩy chống hai chân.

Anh hé môi nuốt hết mật hoa trong khi tay đang giữ lấy âʍ ɦộ mỏng manh của cô, dùng chiếc lưỡi lớn linh hoạt mà thúc vào hạt hoa đỏ tươi, Bạch Chỉ vặn vẹo eo muốn chạy trốn khỏi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, anh vỗ mông đầy thịt, cảnh cáo cô.

Cô úp mặt vào côn ŧᏂịŧ thô to, khẽ khóc nức nở, phun từng hơi thở lên thân gậy, “A,… Ngứa, thầy ơi, ngứa quá…… Đừng làm nữa……”

Huyệt thái dương của Trần Lưu gân xanh nổi lên, đầu lưỡi mềm mại ở khe hở của mật hoa liếʍ láp, sau đó đâm vào trong mật huyệt, bắt chước giống như cách lúc làʍ t̠ìиɦ thọc vào rút ra, thỉnh thoảng cong đầu lưỡi liếʍ mạnh vách tường thịt bên trong, một cô gái chưa trải sự đời như cô làm sao chịu nổi, sướиɠ đến mức ấn mông nhỏ xuống thở không ra hơi, tiết ra từng đợt từng đợt mật dịch, toàn bộ đều bị anh uống hết không chừa một giọt, bên trong bị anh dùng đầu lưỡi làm cho co rút điên cuồng.

“A a…… Ừm,……”

Chờ cô run rẩy vài cái để giảm bớt kɧoáı ©ảʍ, Trần Lưu lại dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ mẫn cảm vách tường mềm thịt, mới rút khỏi, liếʍ xong rồi anh hôn lấy hoa huyệt.

Bạch Chỉ nghiêng mặt đi, đôi mắt tròn xoe liếc mắt nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn cầm côn ŧᏂịŧ ở trước mặt, đưa ra chiếc lưỡi màu hồng tinh xảo liếʍ lỗ trên côn ŧᏂịŧ sau đó mới chậm rãi liếʍ và ngậm qυყ đầυ .

Trần Lưu đối với kỹ xảo khẩu giao của cô yêu cầu không cao, mỗi lần đều là cho cô tùy ý chơi đùa. —— Chứ với khuôn mặt nhỏ như vậy, mỗi lần cô khẩu giao cho anh, so với côn ŧᏂịŧ của anh đúng là một trời một vực, anh cảm thấy áy náy và tội lỗi kinh khủng.

Chờ cô chơi đùa gần xong, Trần Lưu mới kéo cô lên, hôn lên mặt, sau tai và cổ cô, duỗi cánh tay vào trong ngăn kéo ở tủ đầu giường lấy ra áo mưa, cầm tay cô dụ dỗ và dạy bảo cách mở và đeo vào.

Nhưng mà đúng lúc này, di động rất không biết điều vang lên, giống như nếu anh không bắt máy thì nó sẽ không bao giờ ngừng lại.

Trần Lưu nhỏ giọng chửi thầm, Bạch Chỉ che miệng cười híp mắt, nhìn anh đang lục lọi quần áo vất lung tung trên sàn nhà để tìm di động, giận dữ nghe máy, “Vu Minh Lý, cậu tốt nhất nên có chuyện quan trọng.”

“Đi ăn bữa tiệc sinh nhật của cô bạn gái nhỏ nhà cậu, sao mà không quan trọng cơ chứ? Các người sao mà giờ này còn lề mề chưa có tới? Tớ nói cho cậu nghe này, cái nhà hàng này đêm nay bọn tớ tốn rất nhiều tiền để bố trí đấy, con gái mà nhìn vào thì thích vô cùng……” Vu Minh Lý miệng nói y chang đốt pháo cứ nói liên tục không ngừng.

“Không đi, tớ có bữa cơm sinh nhật rồi.”

“Cậu đang nói cái quái gì vậy?” Vu Minh Lý còn chưa nói xong, cuộc trò chuyện đã cắt đứt. Vu Minh Lý nhìn di động lẩm bẩm: “Vậy pháo hoa kia có bắn hay không đây? Ông nội này cũng không nói cho rõ nữa.”

Bật di động ở chế độ rung rồi tùy tiện ném một bên, anh kéo cô gái nhỏ còn đang cười vô cùng vui vẻ lại hung hăng mυ'ŧ hôn.

Bạch Chỉ bị hôn đến thân thể mềm mại, bám vào trên người anh.

Cô nâng mặt, đầu lưỡi quấn lấy nhau triền miên trao đổi nước bọt, tay nhỏ không quên an ủi côn ŧᏂịŧ ở giữa chân của anh, sau đó một chân bị anh hơi nâng lên tách ra, qυყ đầυ bóng loáng để ở giữa khe hở hai cánh thịt non mềm trượt tới trượt lui, ở cửa động miệng nhỏ, chậm rãi cắm vào.

Đỉnh tròn đầy đặn cũng phồng lên rất thoải mái, Bạch Chỉ kêu nhỏ một tiếng, miệng nhỏ được cắm vào vui sướиɠ kẹp lấy qυყ đầυ.

Trần Lưu cắn cô lỗ tai hừ nhẹ, “Cắn chặt như thế. Rất muốn sao?” Dưới thân đột nhiên húc mạnh, lấp đầy phía dưới của cô.

Bạch Chỉ mặt chôn vào đường cong của cổ anh, nhắm mắt lại nhỏ giọng rêи ɾỉ, không nói lời nào, chỉ nghĩ ngoan ngoãn đón nhận những va chạm càng sâu và mạnh của anh.

Anh ôm cô đẩy đến trước bàn trang điểm, tách rộng bắp đùi, ấn eo cô bắt đầu di chuyển đưa đẩy thân mình.

Từng chút từng chút, đâm tốc độ chậm, nhưng rất mạnh.

Bạch Chỉ ôm vai và cổ anh, hai chân kẹp chặt vòng eo tinh tế của anh, lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ giữa hai chân ngập ngừng ấp úng nhả ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to.

Bạch Chỉ hơi mở to mắt nhìn thoáng qua phía dưới chỗ giao hợp, chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể mềm nhũn, ngửa cổ ra sau, lưng dựa vào tấm gương lạnh lẽo.

“Lạnh không?” Trần Lưu ôm cô trở về, mυ'ŧ hôn môi cô, hô hấp đan xen vào nhau.

Đôi tay cô vòng qua cổ anh nhẹ nhàng rêи ɾỉ, “Anh mau, mau một chút.”

Môi mỏng của anh dời xuống, từ bên gáy cô liếʍ đến chỗ phần đầu ngực có khoét hình trái tim, môi răng và lưỡi linh hoạt mà gặm lấy, hai bàn tay to bao lấy hai bầu sữa mềm mại mà vuốt ve, xoa nắn, “Còn dám nói bốn chữ này, hả? Lần trước còn chưa dạy dỗ đủ em phải không hả?”

“Em thích lần trước như vậy……” Cô lắc đầu, “Cũng rất thoải mái.”

Đó là ai khóc thút thít kêu không cần, muốn chạy?

Tóm lại không phải cô của hiện tại.

Trần Lưu bế thân hình nhỏ của cô điên cuồng di chuyển. Tư thế này tần suất vào vừa sâu mà còn nhanh nữa, lực đạo cũng ổn định, vững chắc và đủ mạnh, từng cái nghiền đến hoa huyệt co rút bắn ra mật dịch trong suốt, theo va chạm, nhìn vô cùng da^ʍ mĩ kéo thành từng sợi.

Vách tường cùng thân gậy thô ráp cọ xát quét qua chỗ mẫn cảm bên trong miệng nhỏ, nghiền nát, hoa tâm cảm thấy an ủi vô cùng, cô mất khống chế không có cách nào kìm được rêи ɾỉ, bên trong co rút, gương mặt ghé vào l*иg ngực săn chắc phập phồng nhẹ nhàng thở dốc.

Dươиɠ ѵậŧ bị lỗ nhỏ ấm áp, trơn trượt xoắn chặt không ngừng nhưng không cho cô cơ hội nghỉ ngơi, vẫn như cũ ra ra vào vào mà làm.

Hoa nguyệt cảm thấy ngứa ngáy, một đêm dài như vậy, lúc này mới vừa bắt đầu, Bạch Chỉ có nghĩ thầm muốn đi hít thở một chút, ôm chặt anh, nói có chút khát nước, muốn uống nước.

Anh dùng tư thế vừa ôm vừa làm đi đến quầy bar của phòng bếp, một giây cũng chưa dừng động tác, đến cả khi lấy nước cũng là một tay lấy ấm nước đổ vào cái ly, một tay kia còn ôm eo cô khóa ở phần hông mà làm.

“Tự mình cầm lấy.”

Bạch Chỉ nhận cái ly, lúc đang uống anh bỗng nhiên đem cô đè ở trên quầy bar mãnh liệt mà làm, nước từ khóe môi cô và ly nước đều bị tràn ra ngoài, theo cằm chảy về phía cổ và xương quai xanh. Cô lập tức lên tiếng kháng nghị, nhưng anh càng đâm ác liệt hơn.

Trần Lưu cúi đầu đầu lưỡi cuốn liếʍ đi những bọt nước trên ngực cô, thở gấp nói: “Anh cũng khát. Em uống của em, anh uống của anh.”

Bạch Chỉ không có biện pháp, tiếp tục uống, chẳng qua cô chỉ uống được có một nửa, một nửa đổ hết ra ngoài.

Một chén nước, lấy phương thức như vậy hai người uống.

Cuối cùng uống xong, bỏ ly xuống, vυ' còn bị kéo ra, anh mổ đầṳ ѵú hồng nhạt giống như khen thưởng, “Sữa của cục cưng chúng ta thật ngọt.”

Bạch Chỉ nhẹ thở gấp, nâng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh, sau đó nhắm lại, cảm nhận được côn ŧᏂịŧ trong cơ thể càng ngày càng nóng.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới bắn lần đầu tiên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không bắn vào miệng nhỏ, mà giống như tưới vào làm cả người cô thoải mái không chịu nổi, mệt mỏi đến mơ màng sắp ngủ.

Ngoài cửa sổ nơi xa xa phía bờ sông bỗng nhiên bắn biểu diễn pháo hoa hoành tráng, Trần Lưu ôm cô đi đến sân thượng xem, ánh sáng pháo hoa sặc sỡ, lộng lẫy sáng cả bầu trời đêm cũng chiếu sáng hai người bọn họ, Trần Lưu liếʍ vành tai cô nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, sinh nhật vui vẻ.”

Đừng ngủ, đêm còn rất dài.