Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Chương 40

Không biết có phải gần đây nói dối bị bệnh với dì quản lí kí túc, số lần xin ra ngoài quá nhiều không, Bạch Chỉ rất ít bị bệnh không hiểu sao hôm đi sân trượt tuyết bắt đầu sốt.

Trước khi lên xe còn có triệu chứng đau đầu, nhưng cô không để trong lòng, lên xe liền ngủ. Lúc xe bắt đầu đi lên cao tốc, Lưu Họa ngồi bên cạnh cô phát hiện mặt cô rất đỏ, sờ sờ trán cô, nóng đến mức Lưu Họa bị dọa nhảy dựng.

Vội vàng tìm nhiệt kế từ hộp cấp cứu trong xe, đo xong vừa nhìn, trên 38.7 độ.

Bạch Chỉ bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mê, mông lung mơ hồ thấy một số người vây quanh một vòng, bên tai là Lưu Họa đang nói cái gì đó, lại có một giọng đàn ông du dương trầm thấp.

“Thầy tới rồi.”

Sau đó hình như Lưu Họa ngay lập tức nhường chỗ.

Bả vai cô bị ôm lấy, không biết đầu đang dựa vào chỗ nào.

Khi âm thanh kia lại vang lên, cách cô rất gần, nói với cô: “Há miệng.”

Viên nang hơi lạnh để ở môi cô, cô mở mở miệng, đã bị nhét vào, một chai nước khoáng lại đưa tới, cô ục ục uống một ngụm.

“Nuốt thuốc vào.”

Cô ngoan ngoãn nuốt vào, dựa sát lại bắt đầu ngủ, trán không quên cọ cọ áo bành tô chất liệu lông của người đàn ông.

Học sinh vây quanh: “…?”

Sắc mặt thầy Trần bình tĩnh, “Đều quay về chỗ ngồi của mình ngồi đi. Lưu Họa, em đổi vị trí với thầy, thầy tới chăm sóc bạn ấy.”

Trong lòng mọi người có chút kì lạ, nhưng lại không thể nói chính xác, không bao lâu thì đã quên chuyện này, Lưu Họa đến chỗ ngồi của thầy Trần.

Khi đến khách sạn, đoàn người hưng phấn buông hành lý liền chạy về phía sân trượt tuyết, để lại bạn học Bạch Chỉ phải nghỉ ngơi, và thầy Trần chăm sóc người bệnh.

Cháo chim nhạt, Bạch Chỉ quấn lấy anh hồi lâu muốn thêm ớt cay, gần như nằm sấp làm nũng cọ sát trên người anh, ớt cay không được thêm vào, khơi dậy lửa cả người Trần Lưu.

Khi bát sứ được đặt xuống, dùng sức ấn cô vào trong l*иg ngực hôn môi.

Bạch Chỉ thở hổn hển kêu dừng lại, khi được ăn cháo lần nữa, thì không náo loạn.

Trần Lưu: “Đúng là thiếu trừng phạt.”

Lúc gần tối cả người cô ra mồ hôi mới tốt hơn một chút, Trần Lưu đưa cô đi ra ngoài đi dạo, cũng chơi vài trò, cuối cùng ở chỗ ăn cơm hội tụ với cả nhóm, hai người mới kéo khoảng cách ra, vẻ mặt lạnh lùng xa cách.

Sau khi ăn xong, Bạch Chỉ đi theo ba người bạn cùng phòng đi dạo quanh, trở về phòng.

Cô cùng phòng với Lưu Họa, Lưu Họa đi tắm rửa trước sau đó đến cô.

Chờ cô tắm xong đi ra, trong phòng toàn là nữ sinh —— Lưu Họa quan hệ tốt với mọi người, kể cả nữ sinh lớp bên cạnh cũng quen biết cô ấy.

Cửa vừa mở ra, hơi nước liền khuếch tán ra, ánh mắt các nữ sinh lao tới, dừng trên người Bạch Chỉ, sau đó liền vây lại mồm năm miệng mười hỏi tình huống.

“Tiểu Bạch cậu mau nói với bọn mình, thầy Trần là như thế nào khi ở riêng? Cũng kiêu ngạo lạnh lùng như thế sao? Hay thấy cậu bị bệnh, sẽ ấm áp hơn một chút?” Ai cũng biết Bạch Chỉ được thầy Trần tự mình chăm sóc một buổi chiều, thì có chút tò mò.

“Còn có còn có, ngày thường khi thầy ấy lên lớp là bộ dạng gì? Thầy ấy thích ăn cái gì, đối với học sinh nào tương đối quan tâm?” Hỏi mấy vấn đề này, là học sinh lớp bên cạnh không được thầy Trần dạy, bọn họ đã sớm muốn hỏi việc này, hiện tại mở ra đề tài, đương nhiên muốn thuận tiện hỏi đủ thứ. Đối tượng câu hỏi rất rộng, không chỉ riêng Bạch Chỉ.

Nhưng Bạch Chỉ vẫn muốn trả lời: Mình.

Chỉ là trong thế giới thực tế, khuôn mặt nhỏ của cô nghiêm túc, lắc đầu, “Không biết, không rõ lắm, mình không biết rõ.”

Khuôn mặt nghiêm túc của cô gái làm ra bộ dáng dày dạn kinh nghiệm rất thực cổ bất hoá (*), các cô ấy tản ra lời nói không đúng khiến bản thân xấu hổ, thở dài một tiếng: “Cũng đúng, mới đơn độc ở chung một buổi chiều mà thôi, có thể nhìn ra cái gì.”

(*) 食古不化: cổ hủ, hoc kiến thức nhưng ko biết linh động vận dụng vào tình huống thực tế

Bạch Chỉ vui một chút, ngồi vào trước bàn trang điểm chăm sóc da.

Các cô ấy ngồi ở trên giường tiếp tục than thở bát quái:

“Nếu mình có cơ hội gần gũi thầy Trần, nhất định phải hiểu rõ lông mày thầy ấy có mấy sợi.”

“Nhưng nói đến gần gũi thầy Trần, hâm mộ học sinh nữ của thầy ấy còn không bằng hâm mộ nữ cộng tác lúc đi học của thầy ấy. Cho dù không cắm vào, có thể sờ sờ liếʍ liếʍ cũng tốt..."

Động tác tay Bạch Chỉ dừng một lúc, chậm rãi nghe.

Các nữ sinh cực kỳ hâm mộ lại nói một chút, sau đó không biết là ai bắt đầu, từng người nói về khả năng tìиɧ ɖu͙© của bạn trai nào trong lớp mình, tóm lại đề tài đi lệch còn càng ngày càng không lành mạnh, tiếng cười đùa không ngừng.

Có thật sự buồn cười, nhưng Bạch Chỉ nhìn bản thân trong gương, hình như cười có chút miễn cưỡng.

Không bao lâu, Lưu Họa thấy vẻ mặt cô uể oải, cho rằng cô muốn ngủ, dẫn nhóm nữ sinh này dời địa điểm.

Một tổ ong tới, một tổ ong đi, căn phòng trở về yên tĩnh.

Chỉ có câu nói hôm đó: “Bất luận là ai, chuyện như thế này, anh cũng chỉ làm với một mình em” vẫn vang vọng bên tai cô.

Từ bỏ cơ hội hoàn hảo để lẻn vào phòng của Trần Lưu, Bạch Chỉ cái gì cũng không làm, trùm chăn lên ngẩn người suy nghĩ chuyện, cũng không để ý WeChat tinh tinh vang lên.

Khoảng 11 giờ, Lưu Họa trở về, thấy cô còn chưa ngủ, liền hỏi cô: “Sao không trả lời WeChat? Thầy Trần nói ở trong nhóm mời ăn khuya, mọi người đều trả lời tin có đi. Bọn mình cũng đi, cậu tới không?”

Bạch Chỉ lắc đầu, Lưu Họa: “Muốn đóng gói cho cậu không?”

“Mình không đói.”

“Vậy mình đi đây.”

“Chờ một chút.” Bạch Chỉ gọi cô ấy lại, mặt hơi đỏ, “Lớp trưởng, cậu nói, cộng tác nam nữ chuyên nghiệp của bọn mình, thật sự tất cả đều… sẽ cùng nhau làm "loại chuyện kia" sao?”

Lưu Họa nghe hiểu, mặt cũng có chút đỏ, “Mình không biết, mặc dù nhìn qua có vẻ đều như vậy, nhưng mình chứng kiến không có nghĩa là tất cả. Cho nên mình cảm thấy, không nhất định.”

Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, “Được, cảm ơn.”

Lưu Họa bối rối đáp “Không có gì”, chuẩn bị đi, Bạch Chỉ lại gọi cô ấy lại, giọng điệu vui sướиɠ không ít: “Lớp trưởng chờ một chút! Mình cũng muốn đi!” Nói xong nhảy xuống giường, nhanh chóng thay quần áo đẹp kéo Lưu Họa đi ăn khuya.

Nhưng lúc đi đến, thấy một đôi cộng tác cố định, nam sinh vì nữ sinh đi theo làm người hầu, bên này thêm trà nóng, bên kia đưa gối sưởi ấm tay, mà nữ sinh hưởng thụ yên tâm thoải mái ỷ lại, ngọt ngào tự nhiên như người yêu.

Nhưng Bạch Chỉ biết nữ sinh kia đã có bạn trai.

Trong nháy mắt cô lại ủ rũ xuống, ánh mắt tuần tra mọi người một lần, không có Trần Lưu.

Sờ sờ túi, điện thoại quên cầm theo.

“Không phải nói thầy Trần mời khách sao? Sao thầy ấy không có ở đây.” Cô nhìn về phía Lưu Họa.

Lưu Họa vỗ vỗ điện thoại trong túi của cô ấy, “Mình cũng không biết, lúc đầu nói khỏe, thầy ấy dẫn chúng ta đi ăn, nhưng đột nhiên liền nói mệt mỏi, chuyển tiền trên WeChat cho mình.”

Bạch Chỉ a một tiếng. Lưu Họa kêu cô ngồi xuống, đầu cô dựa vào vai Lưu Họa không yên lòng.

Nhưng đồ ăn còn chưa lên, thì có người hút thuốc, Bạch Chỉ vốn không muốn ăn gì, dứt khoát đi ra ngoài cho thoáng khí.

Dọc theo đường nhỏ lát bằng phiến đá xanh, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày bước từng bước đi dạo, vô tình đã đi sâu vào trong rừng cây, vô cùng yên tĩnh, phía trước ngay cả đèn đường cũng không có, Bạch Chỉ lúc này mới bình tĩnh trở lại, muốn đi vòng vèo trở về.

Nhưng cô vừa mới xoay người, tầm mắt liền tối sầm lại, một cơ thể cao lớn kể cả bóng dáng cũng áp bức cô, đồng thời trong lòng cô nảy lên một cái, đã bị đẩy đến bên cạnh thân cây, cơ thể cô bị ép mạnh.