Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 638: Trong tầm tay

“Hồng Thụy, giúp anh đọc một chút” Hác Phong Thuận đưa tập tài liệu cho Hồng Thụy.

“Liên quan đến Địch Văn Khởi của thành phố này và những người khác bí mật đệ trình lên một vụ án để điều tra... Hồng Thụy bắt đầu đọc.

Sau khi nghe xong, trong phòng chìm vào trong im lặng, Hác Phong Thuận hút thuốc, cầm giấy tờ qua, ông ta cũng cùng một số lãnh đạo thị trấn giao tiếp, xem tài liệu như thế nào.

Lục Tam Phong ngồi ở một bên nhìn chằm chằm vào biểu cảm của ông ta, nhìn thấy Hác Phong Thuận hít một hơi thật mạnh, mặt mày nhíu chặt, hỏi: “Sao cậu có được nó? Cái này người bình thường cũng không lấy được!”

“Đừng làm nhàu nát.” Lục Tam Phong đưa tay cầm giấy tờ, nói: "Sáng nay đi văn phòng của Hoàng Hữu Danh lặng lẽ lấy, sáng mai còn phải trả lại.”

“Tại sao cậu lại nói với tôi?” Hác Phong Thuận cũng không ngốc, nếu sự tình đã như chém định chặt sắt, ông ta một chút cũng không dùng được, Lục Tam Phong còn tìm ông ta? Hỏi: “Cậu có thể làm việc trực tiếp với tôi, cậu sẽ không bị cản trở trong ngành Logistic?”

“Ông nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng tôi và ông suy nghĩ không giống nhau, tôi chưa bao giờ nghĩ qua hoàn toàn muốn các ông sụp đổ, ông mặc dù đã thành công, tôi có thể giúp ông đi tới thành công hơn.” Lục Tam Phong hướng về phía ông ta nói: “Hiểu không?”

“Hướng tới thành công hơn?” Hồng Thụy lẩm bẩm một câu.

“Đúng vậy, từ thất bại đến thành công là bước đầu tiên, tôi có thể làm cho ông từ thành công đến thành công hơn.” Lục Tam Phong vẻ mặt chắc chắn hướng về hai người: “Logistic Ong Vàng từ lúc sáng lập, chính là cái này thiết lập suy nghĩ, chỉ là bởi vì anh cả cùng em ba của ông độc quyền quá nhiều.”

“Ông nghĩ một chút, chi phí của các ông mất rất nhiều tiền, nếu các công ty khác không cần các ông, đơn giá quá cao trong khi đây chỉ là thị trường nhỏ, thị trường nhỏ có thể có bao nhiêu tiền chứ? Ông thử nghĩ một chút, mười phần trăm của một triệu, hay là năm mươi phần trăm của một trăm triệu?”

“Tất cả những gì chúng ta phải làm là giảm giá đơn, làm cho thị trường lớn lên, các ông làm việc với các công ty Logistic để giúp các ông lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Còn tôi, tôi có thể nhận được gì? Những gì tôi có thể nhận được là, kinh doanh riêng của tôi thuận tiện hơn một chút, phí giảm một chút, chủ yếu là thu nhập chính vẫn còn trong túi riêng của các ông!”

“Tôi có thể hủy hoại tất cả các ông, nhưng tôi cũng không thể sống, tôi không có ý muốn hủy hoại các ông, tôi muốn hợp tác với các ông, hiểu không?”

Lục Tam Phong nói với hai người.

Hác Phong Thuận vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ biểu tình, Hồng Thụy ở một bên nhịn không được nói: “Tổng giám đốc Lục, anh thật là người có tấm lòng bồ tát!”

"Lời này khen có chút hơi quá, nửa bồ tát thôi!” Lục Tam Phong đặt giấy tờ vào trong túi, nói: “Tổng giám đốc Hác, ông cũng biết bây giờ trong ngành logistics là gì, bao nhiêu người đã trở thành nạn nhân, chúng ta không nói tiền, nói chuyện này, ông xem một chút? Đại nghĩa diệt thân sẽ không bị người nào chửi rủa, thậm chí có thể nhận được sự ủng hộ và yêu thương.”

Hác Phong Thuận làm sao chống cự được loại quỷ quái xảo ngôn lệnh sắc này, trong lúc nhất thời có chút phiêu phiêu, tiền kiếm được, thanh danh có, còn thoát khỏi Hác Trung Hưng, đây là một mũi tên bắn ba con chim!

“Nếu đã như vậy, vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Lục.” Hác Phong Thuận trên mặt lộ ra nụ cười, nắm tay Lục Tam Phong nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu đối với tôi tốt như vậy, tôi thật sự là không có cách nào báo đáp, cậu yên tâm, chỉ cần Địch Văn Khởi ngã xuống, Hác Trung Hưng bị đưa ra trước pháp luật, tôi trước tiên ký hợp đồng hợp tác với cậu, làm gương cho các công ty khác trong ngành logistic.

Lục Tam Phong nghe sửng sốt, làm sao cảm thấy một câu cảm ơn liền xong việc?

“Không phải không phải!” Lục Tam Phong vội vàng dừng lại lời nói của ông ta, nói: “Thời gian trước ông không phải để Hồng Thụy tìm tôi, nói có thể cung cấp chứng cứ của Hác Trung Hưng cùng Địch Văn Khởi, Mã Xuyên Đào những người này sao, hôm nay tôi tìm ông chính là muốn những thứ này.”

“Phía trên không phải đều nói đã lặng lẽ lập án điều tra sao, còn muốn những chứng cứ đó từ tôi à?” Hác Phong Thuận có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ông ta cũng là người từng trải, tính cảnh giác cao không phải bình thường.

“Ông đừng căng thẳng, ông nghĩ một chút xem, vì sao gọi là điều tra bí mật, không phải là trực tiếp?” Lục Tam Phong dựa người vào ghế sô pha, thấp giọng nói: “Phía trên sợ đánh rắn động cỏ, đang chậm rãi điều tra, ông nghĩ một chút, nhiều chuyện như vậy, tra cũng phải có thời gian, đúng không?”

Hác Phong Thuận trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng qua những gì Lục Tam Phong nói, ông ta cũng hiểu được, ông ta chẳng qua là muốn đem chuyện này vượt qua nhanh hơn.

Đối với sự thật của tài liệu đó, ông ta không có một chút nghi ngờ, Hác Phong Thuận nghĩ rằng với thân phận của Lục Tam Phong cộng với mối quan hệ với Hoàng Hữu Danh tất cả điều này là hợp lý.

Hơn nữa trong lòng ông ta, Lục Tam Phong là một người đàng hoàng sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy.

Hồng Thụy ở một bên nghe rõ, cô ta cảm thấy đây là cơ hội tốt nói với Hác Phong Thuận, nhịn không được khuyên bảo: “Anh Thuận, đi theo sếp lớn khẳng định không sai, lại nói, Hác Trung Hưng đối với anh như thế nào, trong lòng anh cũng rõ ràng, em cảm thấy đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp”

“Ông xem, ngay cả Hồng Thụy cũng biết” Lục Tam Phong thấy ông ta còn đang do dự, mạnh mẽ đứng dậy, cầm túi xách lên, làm bộ muốn đi, nói: “Một người có thể làm được chuyện lớn hay không phải xem năng lực quyết đoán, có người cả đời đều bị chìm xuống, thấy lợi nhỏ quên lẽ phải, làm đại sự tiếc thân, nếu do dự vậy thì dứt khoát đừng làm...

Lời này của Lục Tam Phong đâm thẳng vào lòng tự trọng của Hác Phong Thuận, Hác Trung Hưng vẫn luôn nói ông ta không có đầu óc, điều này làm cho trong lòng ông ta vẫn không thoải mái, hiện tại bị Lục Tam Phong kí©ɧ ŧɧí©ɧ, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều đứng lên nói: “Ai nói tôi do dự? Không phải cậu muốn chứng cứ sao, sau khi bọn họ tiến vào, những thứ đó cũng đều là giấy thải, cậu chờ tôi, tôi sẽ đưa nó cho cậu”

“Đúng vậy, đàn ông là phải có chí khí!” Lục Tam Phong đứng ở cửa khen ngợi: “Hôm nay ông đưa qua, tôi bảo đảm với ông, ngày mai có thể quét sạch tất cả lũ hại người.”

“Điều này là chắc chắn. Hai người hẹn thời gian, Lục Tam Phong xuống lầu lái xe về nhà xưởng cho.

Trong phòng chỉ còn lại Hồng Thụy và Hác Phong Thuận, Hác Phong Thuận tình cảm có chút kích động, giờ phút này trong lòng tất cả đều là hai anh em Hác Trung Hưng và Hác Phong Hợp sau khi bị hạ bệ, ông ta sẽ lên thay thế, nghĩ đến đó thì tâm trạng kích động.

“Anh Thuận, sau khi Hác Phong Hợp đi, em cũng không có ai quản, anh nhất định phải quản người ta nha, về sau em liền an tâm đi theo anh” Hồng Thụy tựa vào ngực Hác Phong Thuận, thì thầm: "Chúng ta vào phòng ngủ, anh yêu thương người ta một chút.”

“Bây giờ có rất nhiều chuyện cần giải quyết đấy? Còn muốn ở đây làm loạn cái gì? Anh là người sẽ làm những việc lớn.” Hác Phong Thuận vẻ mặt nghiêm túc quát lớn.

Năm phút sau, Hác Phong Thuận nhấc quần lên xuống lầu, miệng lẩm bẩm đàn bà thật sự phiền phức.

Lục Tam Phong trở lại nhà máy, trước tiên gọi điện thoại cho Hoàng Hữu Danh, trong điện thoại Hoàng Hữu Danh nghe con dấu của cửa hàng điện tử Thủy Hoàn còn dán, toàn bộ khuôn mặt đều tái xanh.

Đây không phải là tát một cái rõ to vào mặt ông ta sao?

Chỉ là trước mặt Lục Tam Phong không tốt lắm, trầm giọng nói: “Chuyện này còn cần phải có quá trình, không thể nói rút lui liền rút, dân chúng nhìn vào sẽ thế nào, đúng không?”

“Nhưng vấn đề là, ông nói niêm phong liền niêm phong à.” Lục Tam Phong nghe ra, anh không muốn quản nhiều, người phía dưới cũng chỉ là nghe lệnh mà làm, mở miệng nói: “Ông đang ở đâu, lát nữa tôi có chút đặc sản muốn đưa tới mang nó cho ông”

“Đặc sản gì?” Hoàng Hữu Danh cũng không nghĩ nhiều, nói: “Đến đây đi, tặng quà những cũng được, nhưng đối với chuyện này cũng rất khó khăn?”

“Chỉ là một chút đặc sản quê nhà, không đáng giá tiền gì, để cho ông nấm thử tươi ngon, vậy gặp nhau ở văn phòng, đúng rồi, hỏi ông một chuyện” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu như ông có thể tự tay đẩy Địch

Văn Khởi vào tù, ông sẽ đẩy sao?”

“Còn phải hỏi!” Hoàng Hữu Danh tức giận nói: “Tôi sẽ đá ông ta vào tù!”

“Được rồi, tôi biết rồi!” Lục Tam Phong khách sáo nói thêm hai câu sau đó cúp điện thoại.

Anh nghe ra, oán khí của Hoàng Hữu Danh đối với Địch Văn Khởi không phải mới một ngày hai ngày, nhất là một đoạn thời gian gần đây, chẳng qua là vì đại cục nên mới vẫn nhẫn nhịn không bốc phát mà thôi.

Không chỉ là Hoàng Hữu Danh và Địch Văn Khởi có hiềm khích với nhau, rất nhiều đội ngũ trong thành phố đều không ưa gì nhau nhưng vẫn cùng nhau sống qua ngày.

Ngay cả khi đều rất khó chịu với nhau.

Hơn tám giờ tối, Hác Phong Thuận lái xe đến cửa nhà máy điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong xuống lầu, cửa sổ xe hạ xuống, từ trong tay Hác Phong Thuận nhận lấy một cái túi da nặng trịch, nặng khoảng năm sáu cân.

“Tôi tin rằng tất cả những người đã bị ông ta bắt nạt sẽ cảm ơn ông, đối với họ, ông là điện, ông là ánh sáng chỉ lối.” Lục Tam Phong đưa tay vào trong xe vỗ vỗ vai ông ta nói: “Làm điều đúng đắn, tương lai sáng lạn."

“Ừm!” Hác Phong Thuận gật đầu mạnh, đã sống đến bốn mươi tuổi, sống nhiều năm như vậy đầy lần đầu tiên cảm giác mình được giải thoát, hít sâu một hơi, cảm giác hạnh phúc dâng lên, lái xe bay về phía xa.

Lục Tam Phong lấy được chứng cứ đơn giản nhìn thoáng qua, bên trong có không ít hình ảnh, còn có bộ tài liệu đều là một số vụ án còn có một bản ghi rất chi tiết, thời gian, địa điểm, nhân vật, tiền, sự kiện, tất cả đều ghi rõ ràng.

Chỉ bằng những thứ này, đem người này tù chung thân cũng không có gì là khó.

Lục Tam Phong cũng không lên lầu mà là trực tiếp lái xe về phía thành phố mà đi, đến nơi, vừa dừng xe liền thấy Địch Văn Khởi đi xuống.

Ông ta dừng bước, nhìn chằm chằm

Lục Tam Phong nói: “Giờ này rồi sao cậu còn chạy tới đây?” “Giờ này ông mới tan tầm sao, vất vả rồi.”

“Không vất vả, nếu cậu cảm thấy hữu ích thì chạy mỗi ngày cũng được, tôi muốn cho cậu biết rõ một chuyện, thói đời không phải là thói đời mà anh biết.”

Địch Văn Khởi nói xong đi về phía chiếc xe, lên ghế sau, người lái xe hỏi: “Tối nay chúng ta đi đâu?” “

Địch Văn Khởi tựa vào ghế xe hơi, nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Đi Xay Sữa Đậu Nành!”

Người lái xe quay đầu xe đi như bay về phía chợ đêm phồn hoa.