Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 381: Hình như không hợp lắm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Lục Tam Phong không hề dài dòng nửa câu với bọn họ, dứt khoát rời đi, người đôi bên nằm mơ cũng không ngờ tới lần đầu tiên đàm phán với Lục Tam Phong đã thành kết quả như vậy.

Điều này chênh lệch quá xa so với dự đoán của bọn họ.

Đúng ra mà nói, lấy thân phận đại diện sau lưng bọn họ, muốn thu mua một xí nghiệp nhỏ như Điện tử Thủy Hoàn vốn nên là chuyện không đáng để trong lòng. "Đây là chào giả rõ ràng rồi

Những người khách gật đầu, hiện tại ba nhà đang tranh đoạt, tất nhiên phải nghĩ cách bán được giá cao.

Đã sắp 8 giờ, tiệc chiêu đãi đêm nay cực kỳ đơn giản, chỉ có ăn ăn uống uống, sắp xếp cho Lục Tam Phong gặp mặt ba bên xong, Hoàng Hữu Danh vẫn muốn mượn sức nguồn đầu tư bên ngoài nhiều hơn, tốt nhất là nên xây dựng nhà máy ở trong nước, vậy ông ra có thể đưa ra điều kiện và chính sách ưu đãi, đây chính là điều mà một xí nghiệp bản địa như của Lục Tam Phong không thể tưởng tượng đến. Nói một cách dễ hiểu, chỉ cần bạn đến, mọi thứ sẽ được trao cho bạn

Tại bữa tiệc, có vài lãnh đạo đơn vị địa phương đã ngôi vào bàn, mọi người đều đang ăn uống nâng lỵ, cũng coi như thoải mái, Hoàng Hữu Danh đi đến chào hỏi bọn họ.

Lục Tam Phong bước vào phòng tiệc, dự định ăn qua loa một chút, sau khi giải quyết chuyện này sẽ về luôn.

“Thế này là sao? Đàm phán không thuận lợi?” Hoàng Hữu Danh nhìn thấy Lục Tam Phong đen mặt, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nói với cậu nè, hiện tại có ba nhà đó, cậu diễn cho tốt một chút, tôi cũng không muốn cậu bị thu mua, hùn vốn là tốt nhất, nói ra mới có chút mặt mũi, cho nên cậu phải diễn!”

Lục Tam Phong nhìn Hoàng Hữu Danh, trầm giọng nói: “Tôi không muốn hùn vốn, càng không muốn bán!”

“Rất tuyệt, thái độ trông như thật luôn!” Trên mặt Hoàng Hữu Danh tràn đầy ý cười, vui vẻ nói: "Cứ giữ trạng thái này nhé, mọi chuyện sau đó giao cho tôi, tôi bắt một nhà là được rồi.

“Tôi thật sự không muốn bán!”

“Cực kỳ tốt!” Hoàng Hữu Danh đang chuẩn bị nói gì đó, người ba bên đã đến, ông ta liền ra hiệu bằng ảnh mắt với Lục Tam Phong, nói: “Tôi đi tiếp đón."

"Haizzz!” Lục Tam Phong che mặt, rất cạn lời, nói thế này vẫn chưa đủ rõ sao?

Hoàng Hữu Danh đi lên trước,

khách sáo với vài người kia, tới đầu tiên chính là đoàn đội Samsung, phía phó giám đốc nói với Hoàng Hữu Danh: “Ngài không phải nói, chỉ cần thu mua Điện tử Thủy Hoàn không phải là cả đường đèn xanh sao? Việc gì cũng không thành vấn đề, vì sao lại không bán chứ?"

Hoàng Hữu Danh nghĩ thầm, nhóc Lục Tam Phong đúng là mưu mô, bản thân còn chưa dạy cậu ta, cậu ta đã hiểu rõ đống luẩn quẩn quanh co đó.

Đầu tiên phải từ chối một đợt

trước.

Mua bản ấy, chính là muốn mà còn kháng cự

"Cậu ấy là một người trẻ tuổi, chưa trải qua loại chuyện này bao giờ nên chỉ sợ chịu thiệt, các vị cũng nên thông cảm chút, hơn nữa giá cả này."

“Chúng tôi có thể ra giá 390 tỷ, đây là giá thấp, mức giá này có thể được đưa ra hoàn toàn là bởi vì thị trường của Điện tử Thủy Hoàn.” "Không thành vấn đề, tôi sẽ thương lượng với cậu ấy, mời mọi người dùng bữa trước, bên trong đã chuẩn bị ổn thỏa." Hoàng Hữu Danh làm động tác mời, nhân viên công tác bên cạnh tiến lên dẫn bọn họ đi vào.

Không lâu sau, đoàn đội Sony tới, Hoàng Hữu Danh vẫn dùng lý do thoái thác kia, nhận được một mức giá cơ bản là 375 tỷ.

Cuối cùng là Philips, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một lúc lâu, mới cho ra giả 390 tỷ.

Khu vực tổ chức tiệc cũng coi

như rộng rãi, ba nhóm người chia làm ba bên, khe khẽ nói nhỏ với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đối phương một lúc, không biết đang bàn tản điều gì.

Vài phút sau, người phụ trách chính của ba đoàn đội đã đi tới, ngôi ở bên trải bàn tròn, Hoàng Hữu Danh cũng kéo Lục Tam Phong qua.

"Với cái giá như vậy, mọi người cũng đã cực kỳ có thành ý, dù sao cuối cùng vẫn phải chọn một nhà, giống như gả con gái vậy, xí nghiệp cũng cần có chốn về.” Hoàng Hữu Danh nói với Lục Tam Phong: “Tổng giám đốc Lục, suy nghĩ cẩn thận chưa?"

“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không muốn bán!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

Hoàng Hữu Danh khẽ nhưởng mày nhìn anh, đột nhiên lạnh mặt quát: "Cậu muốn làm gì? Sao lại nói chuyện như thế với tôi? Tôi biết tiềm lực của Điện tử Thủy Hoàn lớn, tôi cũng biết sang năm cậu đã chuẩn bị thu lợi nhuận vài chục đến vài trăm tỷ nhưng những điều đó chỉ có cơ hội nhất định thành hiện thực, giờ cậu nói

không bán? Không bán thì cậu còn đường khác để đi sao?”

“Tôi dự định.

“Cậu muốn hùn vốn khống chế cổ phần, có phải hay không?" Hoàng Hữu Danh cướp lời Lục Tam Phong nói đầu, thở dài nói: "Trước kia tôi cũng làm xí nghiệp, cực kỳ hiểu tâm trạng với xí nghiệp mình sáng lập kia, đó chính là đứa con của mình, nào ai nỡ bán con mình chứ?"

"Rất nhiều thời điểm không liên quan mấy đến tiền, chủ yếu là tình cảm của con người, tôi tin tưởng các cậu cũng có nhận thức này, không muốn bản, nhưng ai có hứng thú với hùn vốn chứ?”

Ba bên đều đã nhìn ra, Hoàng Hữu Danh đang phối hợp với Lục Tam Phong hát song ca.

Lúc trước vốn nói dùng trên dưới 300 tỷ thu mua Điện tử Thủy Hoàn, bàn bàn bạc bạc một lúc liền biến thành hùn vốn khống chế cổ phần, điều này làm cho bọn họ hơi khó chấp nhận.

Philips là bên đầu tiên tỏ thái độ: "Không có hứng thú, đã vượt qua dự toán và ý định của chúng tôi!

Tiếp theo người Sony cũng tỏ thái độ, nói hùn vốn liên quan đến việc khống chế cổ phần, phía quản lý cấp cao cần phải xử lý một loạt vấn đề nữa.

Chỉ có người phụ trách Samsung lên tiếng: “Có thể, chúng tôi có thể chấp nhận khống chế cổ phần, nhưng phải là 65%, nếu quan tâm đến giả cả, lần nói chuyện đầu tiên sẽ giảm 20%."

Hoàng Hữu Danh nghe thấy giá này liền mừng thầm trong lòng, 65% quyền nằm giữ cổ phần, 240 tỷ, giá cả này chắc chắn tốt hơn nhiều so với thu mua 300 tỷ.

“Thế nào? Tôi đã nói hết lời hay với cậu, cậu phải hiểu điều tốt, nếu vẫn không chấp nhận, cảm thấy mình có thể lên trời ôm trắng, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo." Lời này của Hoàng Hữu Danh chính là muốn nói với Lục Tam Phong rằng giả này cực kỳ tốt. "Tôi đã nói rất rõ ràng, Điện tử Thủy Hoàn chưa bao giờ đề nghị tới việc bán ra hay hùn vốn, tôi hy vọng tổng giám đốc Hoàng có thể hiểu cho” Trên mặt Lục Tam Phong đây nghiêm túc, nói.

“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Hoàng Hữu Danh cười với ba bên tỏ vẻ ngại ngùng, kéo Lục Tam Phong tới sau cây cột, nói: "Giá này được rồi, quyền nắm giữ 65% cổ phần, 240 tỷ đó, xí nghiệp tư nhân khắp cả nước được mua với giá này cực kỳ ít ỏi. Nếu không phải bọn họ đang sốt ruột thì chắc chắn không thể rót nhiều

máu như vậy đâu.”

“Tôi không bán! Không bản, hiểu không?” Lục Tam Phong nhỏ giọng

quát.

"Đầu óc cậu không có vấn đề chứ?” Hoàng Hữu Danh thật sự không nghĩ ra lý do gì khiến Lục Tam Phong không bán, ở trong mắt Hoàng Hữu Danh, Lục Tam Phong chính là người thấy tiền lập tức sáng mắt, miếng mồi béo bở phía trước, cậu ta sẽ không chút do dự bắt lấy.

“Cậu cảm thấy sang năm Điện tử Thủy Hoàn có thể bán được với giá càng cao hơn? Không chừng đến tận 600 tỷ? Đừng có mơ, tôi nói cậu biết, thị trường cạnh tranh rất khốc liệt, cậu hẳn rõ ràng hơn tôi, năm sau cạnh tranh còn ác hơn. Bây giờ Điện tử Thủy Hoàn còn gánh tận mấy khoản nợ cả trăm tỷ, cậu là một thương gia, chỉ cần hùn vốn là đã có mấy trăm tỷ tiền mặt, mặt tôi cũng sáng hết lên rồi đây!”

“Từ cuối năm ngoái đã bắt đầu thu xếp, đến bây giờ còn chưa đến 11 tháng, cậu kiếm lời cả trăm tỷ còn chưa thấy đủ?”

Hoàng Hữu Danh đã thay anh tính rõ ràng, ở tuổi này của Lục Tam Phong mà đã có năng lực kiếm tiền như vậy, cả nước chắc chỉ có mình cậu ta.

“Tôi không muốn chỉ làm một thương gia, không ngừng kiếm tiền, tôi muốn phát triển Điện tử Thủy Hoàn ngày một lớn mạnh hơn, vươn ra Châu Á, tiến về thế giới." Giọng nói từ tận đáy lòng của Lục Tam Phong vang lên, giờ phút này tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết, cảm giác ôm hoài bão ước mơ vào lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp lại lần nữa trỗi dậy trong lòng.

Hoàng Hữu Danh ngẩn ngơ nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy mình không quen biết Lục Tam Phong trước mắt, cậu ta hình như không phải người thấy tiền là sáng mặt như vậy, giống như tỏa sáng trong nháy måt.

Sững sờ một lát, Hoàng Hữu Danh mới nhớ Lục Tam Phong là người như thế nào, nhỏ giọng: "Bớt nói mấy lời kiểu này vào thời điểm quan trọng đi, cậu là người như thế nào? Cậu hãm hại lừa gạt người ta còn ít sao? Cái gì mà vươn ra Châu Á, tiến tới toàn cầu chứ, bớt mơ mộng hão huyền đi, nếu không có ông đây thì chỉ sợ cậu đã chết khô rồi.

“Ông cũng có giúp tôi đâu! Có phải ông cảm thấy tôi có được ngày hôm nay đều nhờ vào năng lực của ông hay không? Tôi đến tỉnh nào, thành phố nào cũng đầu hỗ trợ cho tôi? Chỉ biết nhiều không phải ít, ông không biết những thị trưởng đó đối xử với tôi tốt bao nhiêu đầu. Mời tôi ăn cơm, uống rượu với tôi, ông thì đôi khi còn mắng chửi người nữa.” Lục Tam Phong tức giận nói.

Hoàng Hữu Danh sắp bị anh làm tức chết, hít sâu một hơi, vén tay áo sơ mi, không cam lòng nói: "Tôi còn đối xử với cậu không tốt? Những thị trưởng đó đối xử tốt với cậu thì cậu đi mà tìm bọn họ, ăn vạ ở Tô Châu làm gì? Mẹ nó, tôi đã sớm nhìn ra rồi, ba tháng nay không phải cậu về nhà với vợ, mà là đến Thành Minh tìm Lưu Quý Khương đúng không?”

“Tôi tìm Lưu Quý Khương? Tìm ông ta làm gì?” Lục Tam Phong cũng bị kích động, quát: “Chúng tôi còn ăn cơm, nói chuyện rất vui đây!” "À, ngả bài, đúng không? Tôi muốn giữ lại cậu nhưng không giữ được, cậu chỉ muốn qua đó xây dựng phân xưởng, thậm chí kéo cả trụ sở qua, người bên ngoài cũng đối xử với cậu rất tốt. Cậu đó. Lục Tam Phong à, cậu khiến trái tim tôi rét lạnh quá. Hoàng Hữu Danh vô cùng đau đớn nói.

“Tôi không muốn bán, ông lại ép tôi bản, đây không phải xuất phát từ chính góc độ lợi ích của ông sao? Ông có để ý tới cảm nhận..." Lục Tam Phong đang nói, bằng cảm thấy cách thức đối thoại của hai người không đúng lắm.

Có chút... Ặc... Có chút mập mờ Hai người tới tới lui lui một lúc, chợt phát hiện một nửa số người trong sảnh lớn đều đang nhìn về phía này, cả đảm trợn mắt há hốc miệng.

Lục Tam Phong không muốn nhiều lời, nếu tiếp tục đôi co với Hoàng Hữu Danh sẽ chỉ tạo tại tiếng, cách thức nói chuyện giữa hai người có vấn đề, cãi nhau một cách đường hoàng đứng đần, trong mắt người ngoài lại có mùi không ổn, đành phải nói với người phục vụ: "Có micro không?"

“Có thưa ngài!”

"Lấy tới cho tôi!”

Người phục vụ cầm một chiếc micro tới, Lục Tam Phong đứng ở trung tâm phòng tiệc, lên tiếng: "Mọi người yên tĩnh chút, tôi là chủ tịch Điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong, nghe tôi nói hai câu."

"Hôm nay may mắn có thể gặp gỡ những công ty quốc tế lớn như Samsung, Sony, Philips như vậy, trong khoảng thời gian này bên ngoài vẫn luôn đồn đãi rằng tôi muốn bán Điện tử Thủy Hoàn, nói rất chắc chắn, ngay cả chính tôi cũng chưa kịp phản ứng bởi còn đang bận cải tổ công ty, hoàn toàn không ngờ tới công ty ba nhà thật sự tới đây, cho nên tôi đã đến.

Mọi người ở đây đều cảm thấy lời này của Lục Tam Phong có chút không bình thường, sao cứ cảm thấy như đang làm giả vậy.

"Công ty ba nhà cũng cực kỳ chân thành, đưa ra giá cả vô cùng cao, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy Điện tử Thủy Hoàn có sứ mệnh thời đại của chính nó, tôi luôn giữ vững niềm tin rằng một ngày nào đó Điện tử Thủy Hoàn có thể phát triển vượt bậc, đứng sừng sững trong giới kinh doanh quốc tế, trở thành một đại diện tiêu biểu, đây không phải vấn đề về tiền, mà là vấn đề về mực tiêu."

“Rất nhiều người trong ngành sản xuất cảm thấy Điện tử Thủy Hoàn bản được với giá này đã là tối đa,